Tin tức Việt

Thứ Bảy, 21 tháng 1, 2017

Đất nước của những kẻ lười biếng

Nguồn tin: Góc nhìn Alan

career-management-lazy

Chuyện lười biếng của người Việt thì ai cũng biết, nhưng bấy lâu nay hình như chúng ta phê bình có, chỉ trích có, kêu gọi có nhưng chỉ dưới góc nhìn của một người bàn chuyện thiên hạ mà chẳng bao giờ tự ngẫm lại xem bản thân mình có bao nhiêu phần trăm như vậy. Nhân dịp cuối năm Góc nhìn Alan gửi đến các bạn bài viết về sự lười biếng của người Việt. Hy vọng năm mới chúng ta sẽ "bớt lười", chăm chỉ nỗ lực để thành công hơn. Nếu bạn muốn thay đổi đất nước, nếu bạn đã 18 hay 20 tuổi hoặc hơn, hẳn là bạn cũng sẽ sớm trở thành những ông bố, bà mẹ. Thế nên, hãy chuẩn bị cho thay đổi, không cần biết trước đây bạn được giáo dục như thế nào, hãy chắc rằng, bạn sẽ trở thành hình mẫu mà bạn muốn con cái mình trở thành trong tương lai. Bạn có biết lý do chính dẫn tới việc nước Việt ngày càng sa sút? Câu trả lời là: LƯỜI! Người ta cứ đang kéo cố gắng đất nước này đi lên. Hàng loạt bài báo được viết nên. Trong đó chỉ ra rằng đất nước này đang bị ô nhiễm hóa, đang bị bóc lột hóa, đang bị bất công hóa, và đang bị căng thẳng hóa… Nhưng rồi các bạn biết được điều gì là quan trọng? Ừ, CHẲNG AI THÈM ĐỌC NHỮNG BÀI BÁO ĐÓ. Nghĩa là người ta không biết chuyện gì đang xảy ra chung quanh họ, không biết được mức độ căng thẳng leo thang của thế giới xung quanh. Tóm lại là, người viết thì cứ viết, người chơi thì cứ chơi, không ai thèm đọc. Dĩ nhiên là ta đang nói đến số đông thôi. Vậy ra, người ta đang cố gắng thay đổi mọi thứ ở phần ngọn. Nghĩa là kêu gọi những con người đã góp sức gây nên hiện trạng này, hãy thôi đừng phá hủy đất nước nữa, hãy thôi xả rác, hãy thôi chém giết. Đó là một ý tưởng điên rồ. Kêu gọi người từng sát hại đất nước này hãy suy nghĩ lại, rũ chút lòng thương, đừng phá hoại nữa. Bạn biết vì sao mà đất nước này cứ thụt lùi, thậm chí bây giờ thua cả Lào và Campuchia không? Nếu bạn định trả lời là chính phủ thì hãy tạm gác lại cái ý nghĩ đó. Bởi vì vấn đề là dân chúng ở đây mang một căn bệnh nan y không thể chữa nỗi: LƯỜI! - LƯỜI VẬN ĐỘNG, TẬP THỂ DỤC So với số người tập thể dục, thì số người không tập chiếm gấp nhiều lần, nếu không muốn nói là áp đảo hoàn toàn. Bạn không tin? Sáng thức dậy 4 giờ sáng chạy bộ. Rất nhiều ông cụ, bà già sẽ chạy cùng bạn. Số trung niên cũng rất nhiều. Còn số thanh niên thì chiếm trên đầu ngón tay thôi nhé. Mà không tập thể dục thì chẳng đào đâu ra sức khỏe, không có sức khỏe thì làm cái gì cũng mau mệt, mau mệt thì sẽ nhanh chán, mà nhanh chán thì sẽ sớm bỏ cuộc. Những người có sức khỏe yếu thường làm mọi việc qua loa. Tin tôi đi. Họ không chịu đựng nỗi bất cứ chuyện gì hết. Đó là khi chúng ta nên nói tiếp các kiểu lười khác là hệ lụy của lười vận động. - LƯỜI HỌC Cái này thì khỏi nói rồi. Trừ các học sinh trường chuyên và công lập, đa số những trường khác, học sinh rất chi là lười. Khoan hãy nói đến việc kiến thức có hàn lâm hay không, có khó nuốt hay không, có kém thực tiễn hay không. Mà hãy tự hỏi, tại sao lại như vậy? Không ai chịu đựng nỗi 2 3 tiếng học bài ở nhà. Nói trắng ra là họ quá lười chịu đựng. Alan Phan đã từng nói rằng ông không hiểu tại sao một đất nước dân số vàng như Việt Nam lại có vẻ lù khù như các cụ già đến vậy. Bạn hỏi tại sao? Hãy tạm trách Internet, Smartphone, Karaoke, Nhậu nhẹt, Lotte, Starbuck và các loại ăn chơi thời hiện đại nhé. Bạn lại hỏi tại sao nữa à? Bởi vì đó là thách thức của thời đại này. Thú vui hưởng thụ bao vây xung quanh, nhan nhãn đông tây nam bắc hướng nào cũng có. Tại sao phải chịu đựng học bài khi tụi bạn đi nhậu, đi hẹn hò, đi Lotte? À, quên nữa, đừng ai nói với tôi một câu mà đứa trẻ trâu nào cũng biết: Cái nào cũng có mặt lợi, quan trọng là đừng dùng quá liều lượng. Bởi vì, không có mấy ai biết kiểm soát chính họ ở cái vùng đất này đâu. - LƯỜI LÀM Tất cả những người chủ ở Việt Nam đều khó tính, họ thường đốc thúc công nhân của mình. Bởi vì họ biết, không đốc thúc, bọn công nhân chỉ ngồi chơi, và làm kiểu đối phó, chủ tới thì luôn tay luôn chân, chủ đi thì phì phèo điếu thuốc, thậm chí là lướt facebook chat chit nữa là đằng khác. Nếu cha mẹ bạn là người trả tiền cho công nhân, chắc bạn sẽ rõ điều đó hơn cả. Bạn hỏi vì sao họ lười làm, họ bắt đầu lười từ khi nào? Vì sao? Vì họ chẳng có thích thú gì với công việc. Bởi vì họ từ cái giây phút họ lười học, họ chẳng có kiến thức gì để giải quyết vấn đề nên họ chẳng muốn xảy ra thêm vấn đề gì nữa. Mà đấy, cách hay nhất để không có vấn đề gì để giải quyết là ngồi chơi. Làm việc thì tạo nên vấn đề, giải quyết vấn đề chính là một bước thăng tiến. Nhưng họ lại sợ gặp vấn đề biết bao. Không giải quyết được lại bị chửi, lại bị sỉ nhục, lại quê với người khác. Nên họ thà làm người nhàn rỗi tay chân, áo sạch đồ đẹp, không một vết bẩn còn hơn lấm lem mồ hôi, nhếch nhác không ai thèm dòm. career-management-lazy - LƯỜI SUY NGHĨ Lướt dạo hết vòng facebook là điều bạn có thể làm ngay. Nếu facebook bạn không có gì đáng để xem, không có gì để làm bạn cảm động, làm bạn thấy phải nhìn lại bản thân mình thì bạn chính là một ví dụ. Còn nếu có thông tin gì đó hay, viết về thực trạng của đất nước, về ô nhiễm môi trường, về động vật tuyệt chủng, hay các bài viết học thuật, hãy xem nó được bao nhiêu người like? À, thường thì không có bao nhiêu người like đâu. Không tin lướt ngay facebook là biết. Chúng ta không có gì để học sao? Hay chúng ta chỉ quan tâm về tự sướng, em nào đẹp, em nào xài camera 360, anh nào GAY, chỗ nào chơi tốt, khu nào ăn ngon, quần áo chỗ nào bán đẹp? Nếu facebook của bạn không có bất cứ cái gì liên quan tới học thuật, kiến thức, thay vào đó là 90% ảnh girl xinh, trai đẹp, hãy yên tâm một cách chắc nịch rằng bạn là một trong những đứa lười suy nghĩ bậc nhất thế giới. - LƯỜI TRANH ĐẤU Cái này thì khỏi phải nói luôn rồi. Cha chung chả ai khóc mà. Đất nước ngày càng đi xuống thì cũng mặc. Nói thật, chả ai quan tâm cả. Những người có tâm, những người làm báo cứ như những kẻ thui thủi một mình tự kỷ vậy. Bài nào họ viết ra, họ tự đọc, chả mấy ai đọc nói chi đến like và comment. Đi chơi noel xong rác thải đầy đường để phải viết lên báo, cũng chả cần thấy nhục mặt cho bản thân hay cho đất nước này, cứ thế năm nào cũng vậy, cũng lên báo, rồi cũng thôi, vì chẳng ai còn hơi sức để nói nữa. Thờ ơ là căn bệnh của người Việt. Nếu không tin, search bài báo: “Người Việt vô cảm thứ 13 thế giới” là biết. Họ chẳng muốn tranh đấu. Họ chẳng muốn gì cả ngoài việc hưởng thụ những gì đang có. Tài nguyên chúng ta bán, cây rừng chúng ta cưa, voi rừng chúng ta giết, thú rừng chúng ta ăn, chả còn gì mà chúng ta “tha” cả. Khai thác triệt để cho thế hệ này tận hưởng, có thể đoán là trong vòng 10 năm tới sẽ cạn sạch. Nhưng mọi người thì cứ thờ ơ để mọi thứ ngày càng trở nên tồi tệ hơn. Miễn là họ không ở những vùng hiểm trở, thiên tai; miễn là họ không bị gì hết. Càng ngày, người ta càng rút về thành thị, co cụm, bạn thấy không? Cả đám ăn chơi phè phỡn với nhau, rồi chuốc độc nhau trong từng thớ thịt, dĩa cơm… Nhưng không ai muốn tranh đấu! Chẳng ai muốn cả, vì họ bận phải hưởng thụ sự hiện đại này. Đấy là những thế hệ đã được đào tạo. Việt Nam thuộc loại khủng của thế giới trong việc chi ngân sách cho giáo dục. Họ đã làm gì, và chúng ta đã tôi luyện bản thân như thế nào? Có khi nào chúng ta thấy nhục nhã, chẳng cần gì cao siêu, mà chỉ bởi vì chúng ta vừa quăng một cục rác xuống đường. Ai đó nhắc nhở, và chúng ta phản bác: TRƯỚC SAU CŨNG CÓ NGƯỜI QUÉT THÔI. Liệu có bao giờ chúng ta thấy nhục mặt vì cái độ lười nó ghê tởm đến nỗi những con chó thông minh, biết đi ị đúng chỗ cũng phải khinh thường? Những thế hệ đi qua, và những bài học của các bậc mẹ cha ngày càng thực dụng. Bạn không thấy xã hội này quá co cụm từ khi bạn chuẩn bị cắp đồ lên thành phố học? 99,9% tôi đảm bảo sẽ được nhắc: Giữ tiền cẩn thận nha con, trộm cắp dữ lắm; Ở ký túc xá coi chừng nhà con, trộm cắp phức tạp lắm; ở Sài Gòn cẩn thận nha con, dân tứ xứ chẳng biết ai là ai đâu… Bạn đã từng nghe, chắc chắn như vậy, và hãy thừa nhận là lũ người xung quanh bạn thật gớm ghiếc. Và bạn, tôi chỉ đích danh bạn đó, cũng chưa chắc là một trường hợp đặc biệt gì ngoài lũ gớm ghiếc đó đâu. Một lũ tệ hại, cười với nhau những nụ cười giả tạo, đôi tay vịn chắc túi tiền và trôi vào dòng cuộc sống. Chúng ta chắp vá đất nước này, rách chỗ nào vá chỗ đó, nhưng đúng như Lưu Quang Vũ nói: “Có những cái sai không thể sửa được. Chắp vá, gượng ép chỉ càng sai thêm. Chỉ có cách là đừng bao giờ sai nữa, hoặc phải bù lại bằng một việc làm đúng khác.” Nhưng chúng ta chẳng quan tâm lời dạy này. Chúng ta chắp vá nhiều hơn là đằng khác. Ai đó đút lót, chúng ta đút lót nhiều hơn. Ai đó đối phó để được điểm cao, chúng ta quyết tâm biết được đề thầy sắp ra giờ kiểm tra. Ai đó quăng rác bừa bãi, chúng ta quăng rác một cách tinh vi. Ai đó lừa đảo ta, ta học cách đó để lừa đảo lại người khác. Và chúng ta có một xã hội như ngày hôm nay. Chẳng ra một cái gì cả. Một dân tộc ghê tởm nhau, đề phòng nhau đến những chuyện nhỏ nhặt đến như vậy thì làm sao còn đầu óc để đầu tư vào những thứ tiến bộ khác hơn? Một xã hội co cụm, những ánh mắt đầy hoài nghi, ghê tởm thay cho chúng ta! Chúng ta lười mọi thứ. Chúng ta lười vận động, rồi thì sức khỏe chúng ta kém, sức chịu đựng không có nên chúng ta nhác học, lười làm, buồn ngủ khi phải nghĩ và chán ngán khi phải chịu đựng. Tất cả những gì chúng ta có là đối phó, từ trong ra ngoài. Không đối phó bằng cách hối lộ tiền, thì đối phó bằng cách mua bằng cấp giả, nếu không được thì học đại cho xong, và trong lúc học cũng đối phó với thầy cô. Vâng, chúng ta đối phó n+1 các loại. Nhưng điều làm tôi ghê tởm hơn cả tật đối phó, chính là không thèm đối phó nữa mà sẵn sàng thải rác ra đường như không giữa ban ngày ban mặt, buông lời tục tĩu, dâm dục giữa thiên hạ. Số đó không hề ít, xin chớ coi thường. Chịu đựng! Những người đi ra từ chiến tranh với sức chịu đựng ghê gớm lại nuôi dạy con họ một cách đầy nuông chiều. Quá nhiều người đi ra từ chiến tranh, quá nghèo khổ để nói đến đức hạnh, tất cả những gì họ lo lắng là tiền, là mưu sinh. Đó là lý do chúng ta ở đây. Cả một lũ không được giáo dục tốt. Cả một lũ đang làm đất nước này đi xuống. Đó không phải là lỗi của họ, hãy thông cảm vì điều đó. Họ đã cố phải xây dựng lại mọi thứ từ đống tro tàn. Nhưng còn chúng ta thì sao? Được nuông chiều từ nhỏ tới lớn, chẳng phải chịu đựng bất cứ cái gì, và giờ thì sẵn sàng ngồi quán cafe chém gió suốt ngày. Bạn biết bọn nhậu nhẹt và ngồi quán cafe chém gió thường nói gì khi gặp nhau? Tao mới xin làm chỗ kia, lương 4 triệu mà toàn ngồi chơi. Liền lập tức, thằng đối diện sẽ bảo: NGON VẬY! Cái tư duy ở xứ này là: Ngồi chơi và “khỏe”! Nhưng yên tâm đi, vũ trụ rất công bằng. Cái chỏm nhỏ ở chỗ này trước sau gì cũng bị trừng phạt nếu tiếp tục tồn tại theo kiểu đó. Nếu bạn muốn thay đổi đất nước, nếu bạn đã 18 hay 20 tuổi hoặc hơn, hẳn là bạn cũng sẽ sớm trở thành những ông bố, bà mẹ. Thế nên, hãy chuẩn bị cho thay đổi, không cần biết trước đây bạn được giáo dục như thế nào, hãy chắc rằng, bạn sẽ trở thành hình mẫu mà bạn muốn con cái mình trở thành trong tương lai. Đừng uống cạn tài nguyên này, đừng ăn mặn để con cháu khát nước. Đừng để thế hệ nối tiếp thế hệ sống cuộc sống như thế này. Và xin cũng đừng, đừng xấu xa cho đã để rồi sau này bắt con mình trở thành một người tốt. Con nít học qua hình ảnh, nó bắt chước tất cả những gì nó thấy. Đừng bao giờ cho phép bản thân tệ hại, và dạy con bằng cái lối nói rằng bạn dù có xấu xa thế nào cũng là hy sinh cho tương lai của nó. Bởi vì, cách đó nhàm quá rồi, một lời biện hộ không có nghĩa gì hết. Tôi biết là Việt Nam vẫn chưa đến lúc có một cuộc cách mạng cải tổ lại tư duy người Việt. Nhưng từ giờ cho tới lúc đó, hy vọng tôi có thể giúp ai đó hiểu rằng, hãy luyện tập, hãy chịu đựng để bước đi những ngày tháng trưởng thành. Bạn không thể lớn thêm nếu không chịu đựng. Nếu bạn muốn đi lên, bạn phải chịu đựng, dù xung quanh không có ai hỗ trợ bạn, dù xung quanh mọi người đang say ngủ… - NẾU BẠN MUỐN TRƯỞNG THÀNH, HÃY CHỊU ĐỰNG Trong nghĩa của từ chịu đựng, không có lười biếng. Trong nghĩa của từ chịu đựng là sức mạnh. Mỗi một cá nhân có sức mạnh, khỏi cần phải bàn tới chuyện đất nước có đi lên hay không, vì đôi tay của họ thậm chí có thể nhấc bổng cả bầu trời… Nếu bạn nào đặt một dấu chấm hỏi vì sao bài trước tôi viết là chẳng có ai lười thì bài này tôi lại đỗ lỗi cho việc người ta lười, thì xin hãy hiểu rõ là trong 2 bài tôi đang đề cập đến 2 chuyện khác nhau. Bài trước là cảm thông với những người chưa tìm ra họ là ai trong cuộc đời. Bài này nói về những con người xung quanh tôi mà đầu óc bị mụ mẫm hóa hết rồi, không còn biết gì ngoài những lạc thú tầm thường nữa.

- Theo Lục Phong -

 

The post Đất nước của những kẻ lười biếng appeared first on GÓC NHÌN ALAN.


Đăng ký: Viet Blogs
Nguồn tin

CẨM NANG THĂNG CHỨC VÀ KIẾM TIỀN CHO TUỔI 20, 30, 40 CỦA BẠN

Nguồn tin: Góc nhìn Alan

1

Khi còn trẻ, người ta có thể nghĩ rằng mình sẽ kiếm được nhiều tiền hơn khi lớn lên. Bạn nghĩ thâm niên trong công việc sẽ đi kèm với thăng tiến sự nghiệp và tiền lương tăng lên? - Lương tăng đến bao giờ: Bình quân, lương của phụ nữ đạt đỉnh ở tuổi 39 và nam ở tuổi 48. Tuy nhiên tùy theo nghề nghiệp và chức vụ mà có sự thay đổi. Nghề nghiệp phải học hỏi nhiều, khả năng thăng tiến cao, mức lương sẽ tăng nhiều hơn về sau. - Tuổi 20: Nên tìm hiểu và cân nhắc công việc đã chọn, vạch kế hoạch sự nghiệp dựa trên những công việc đầu tiên. Tiết kiệm triệt để, chuẩn bị hành trang để thăng tiến, thế chỗ của sếp và dự trữ tiền để đề phòng những tình huống khẩn cấp. - Tuổi 30: Nên thay đổi công việc nếu đã ở 1 công ty hơn 5 năm, thử sức những vị trí và công việc mới, giao lưu nhiều hơn và không khiến sự nghiệp gián đoạn vì con cái, chớ mua sắm thái quá. - Tuổi 40, 50: Chuẩn bị kĩ kế hoạch nghỉ hưu, tránh bị cám dỗ bởi mua sắm quá nhiều đồ xa xỉ và thói sống xa hoa. ++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++ Thực tế thì ngược lại, đường cung tiền của bạn ngắn hơn so với bạn tưởng đấy. Theo phân tích từ PayScale.com, thu nhập của phụ nữ đạt đỉnh ở tuổi 39, trung bình vào khoảng 60.000 USD. Sau đó, có thể sẽ có những biến động về lương, nhưng ít khi cao hơn tỷ lệ lạm phát. Sẽ không là quá tệ nếu không xem xét cơ sở dữ liệu tương tự của nam giới, tiền lương của đàn ông tiếp tục tăng lên cho đến năm 48 tuổi, và mức đỉnh trung bình là 95.000 USD. Bất kể giới tính của bạn là gì: "Thu nhập của bạn cũng sẽ không đi lên theo đường thẳng và trong một quỹ đạo không ngừng phát triển", Lauren Lyons Cole, một nhà lập kế hoạch tài chính ở New York kết luận. - Lương tăng đến bao giờ? Vậy điều thực sự đang diễn ra là gì? Ở độ tuổi 20, bạn mới ra trường, tất cả mọi thứ đều màu hồng - bạn có thể đang bay nhảy, thử sức, leo lên các nấc thang danh vọng trong công ty với niềm hứng thú tột độ, tiền lương của bạn sẽ ngày càng tốt lên. Theo nghiên cứu của PayScale, cả nam và nữ nhân viên đều tăng lương thêm 60% vào năm 30 tuổi. Tuy nhiên sau đó, tốc độ tăng sẽ chậm lại đối với phụ nữ. Ở tuổi 39, thu nhập của đa số phụ nữ sẽ tăng ít hơn 20% so với tuổi 30 của cô ấy. Còn sau đó? Sự lão hóa ập đến. Chắc chắn rồi, bạn sẽ chỉ nhận thấy chi phí sinh hoạt tăng lên, chứ không phải lương bổng nữa. Bức tranh có vẻ nhiều màu hồng hơn đối với nam giới, với mức tăng lương mạnh mẽ và liên tục sau tuổi 30. Trong nghiên cứu này, ở tuổi 48, thu nhập của số đông nam giới đã tăng 45% so với tuổi 30 của họ. Kết quả này không quá tệ, nhưng còn rất lâu bạn mới nghỉ hưu kể từ thời điểm đạt đỉnh đó. Tất nhiên, tất cả phụ thuộc vào lựa chọn nghề nghiệp của mỗi người. Ví như nghề Dược sĩ, thường sẽ kiếm được rất nhiều tiền ngay sau khi ra trường, nhưng khả năng tăng lương sau đó gần như là con số 0. "Bất cứ công việc nào mà bạn nhận được nhờ những gì được đào tạo ở trường và ngay những năm đầu tiên của sự nghiệp thì đều không giúp bạn tăng lương những năm về sau", Katie Bardaro, trưởng ban kinh tế ở PayScale nhận xét. Nghề Luật sư lại khác, thu nhập đỉnh cao của họ thường đạt được vào độ tuổi ngoài 50. "Nếu bạn là một luật sư, bạn luôn phải liên tục học hỏi trong công việc đó". Tuy nhiên không nhất thiết bạn chờ để đạt đỉnh ở tuổi 39 hay 48. Sau đây là một số chiến lược thành công về lương mà bạn có thể áp dụng: - Ở TUỔI ĐÔI MƯƠI + Có một kế hoạch Tốt nghiệp đại học, bạn cho rằng điều đó thật lý tưởng để có công việc đầu tiên. Nhưng một chìa khóa thành công quan trọng là hãy tìm lấy một công việc khiến bạn muốn xông pha vào mỗi sáng thứ Hai. Kathy Caprino, chủ tịch công ty huấn luyện sự nghiệp và lãnh đạo Ellia Communications khuyên thế hệ trẻ rằng: "Từ công việc đầu tiên của mình, bạn vạch cho mình một chiến lược sự nghiệp. Sau đó có thể linh động biến đổi và nắn chỉnh lại. Hãy hiểu rõ bản thân, biết đâu là thứ mình đam mê, đâu là thứ mình giỏi, và cố gắng đưa ra một chiến lược nghề nghiệp phù hợp nhất". + Xem xét ngành nghề của mình thật cẩn thận Sự khác biệt giữa nam và nữ trong các phân tích của PayScale tính toán chủ yếu là do sự lựa chọn công việc. Theo kết quả của PayScale thì, "Nam giới có xu hướng tìm đến những ngành kỹ thuật, khoa học máy tính, đảm trách vai trò quản lý và lãnh đạo nhiều hơn phụ nữ, và các công việc đó cho thấy xu hướng tăng lương tương đối nhất quán qua nhiều năm", Katie Bardaro, trưởng ban kinh tế ở PayScale nhận xét. Có thể bạn chọn công việc, không phải vì nó là một nghề hứa hẹn mức lương cao, mà là bởi niềm đam mê của mình. Nhưng sẽ thật ngốc nghếch nếu bạn không lựa chọn khi có cơ hội. + Chịu trách nhiệm Nếu có cơ hội ngồi vào một vị trí cao hơn trong công ty, bạn có dám thử sức với nó? Nếu không, thì tại sao không? "Bạn nên tham gia họp với cấp trên thường xuyên và có kế hoạch phát triển sự nghiệp rõ ràng. Đừng bao giờ là một kẻ bù nhìn". Nói cách khác, nếu gặp phải vấn đề gì đó ngăn cản bạn vươn đến những nấc thang thăng tiến phía trước, bạn nên nhận thức được chúng và giải quyết chúng thật triệt để. + Tiết kiệm như điên Trong những năm đầu, cuộc sống tương đối đơn giản, ít nhất là về tài chính. Bạn có thể chưa có con và chưa phải vay nợ gì, cha mẹ bạn cũng chưa già yếu để bạn phải chăm sóc - nhưng điều đó không có nghĩa là bạn đang chắt chiu tiết kiệm cho thời kỳ nghỉ hưu. "Với rất nhiều người, tuổi đôi mươi đồng nghĩa với tiêu xài thỏa thích", Stephany Kirkpatrick, Giám đốc kế hoạch tài chính của LearnVest Planning Services nhận xét. "Chúng ta mua xe hơi, đi du lịch, và có cả người giúp việc nữa. Nhưng không nên sắm sanh mấy thứ đó, cho đến khi bạn tiết kiệm đủ để gây dựng sự nghiệp cá nhân thật vững mạnh". Những mục tiêu quan trọng khi ở tuổi đôi mươi nên đặt ra là chuẩn bị đầy đủ cho kế hoạch nghỉ hưu của cấp trên để nhận nhiệm vụ công ty bất cứ lúc nào và chuẩn bị sẵn 3-6 tháng sinh hoạt phí để dành cho những trường hợp khẩn cấp và bất ngờ. Tương lai của bạn sẽ tự cảm ơn chính bạn của hôm nay. - BƯỚC SANG TUỔI 30 + Xem xét các cơ hội 1 Đừng ngồi yên tại một công ty trong 5 năm trời mà không ngó ngàng gì đến thế giới ngoài kia. "Không phải bởi vì bạn quá yêu công việc hiện tại, mà là bạn nên ra ngoài đi phỏng vấn", Caprino nói. "Bạn nên tham gia phỏng vấn khoảng 2 hay 3 lần một năm". Điều đó đảm bảo 2 việc. Thứ nhất, bạn luôn nhận thức được giá trị của mình trên thị trường. Thứ hai, nó mở ra cơ hội nghề nghiệp tốt hơn - có thể đi kèm với vị trí cao hơn và mức lương hấp dẫn hơn. + Làm tình nguyện viên Bạn muốn nhận lương và chức vụ cao hơn? Hãy cho công ty thấy rằng bạn luôn sẵn sàng cho điều đó. Hãy nhìn vào những khoảng trống trong công ty và đề xuất làm người đứng mũi chịu sào cho một dự án mới, hoặc tình nguyện thuyên chuyển sang bộ phận khác. Hãy làm gì đó để chứng minh khả năng và sự xông xáo đi sâu đi sát vào chi tiết của mình. "Đối với nhiều người trong chúng ta, chúng ta thường thấy tự mãn với những gì đang có, thích chờ đợi sếp khai thác tiềm năng của mình và nói 'Bạn được thăng chức' ", Kirkpatrick nhận xét, "Sẽ mất rất nhiều công sức để nhận được diễm phúc đó, vì thế hãy chủ động hỏi về phần tiếp theo mà tôi nên làm là gì". + Đừng nghỉ giữa đường "Rất nhiều phụ nữ đã ngưng làm việc khoảng 5-7 năm và có một quãng đứt đoạn trên con đường sự nghiệp của họ", Caprino nói. "Điều đó thật tệ. Bởi bạn vừa nhường đường cho một đối thủ cạnh tranh vượt lên". Nếu có thể, chớ nên nghỉ làm việc hoàn toàn khi có con. Hãy tìm cách giữ chân mình trên đường ray nghề nghiệp - như làm việc bán thời gian, làm việc tự do, tư vấn hay chia sẻ nghề nghiệp. Điều đó sẽ giúp bạn duy trì kỹ năng công việc và những mối quan hệ của mình. + Hãy giữ bình tĩnh Bạn có thể đang kiếm tiền với cấp số nhân so với 10 năm về trước, nhưng điều đó có nghĩa là bạn nên tiết kiệm nhiều hơn cho thời kỳ nghỉ hưu của mình, chứ không phải là chiều chuộng bản thân với tất cả những món đồ xa xỉ. "Chúng ta bước vào tuổi 30 và kiếm được nhiều tiền. Bỗng dưng chúng ta nghĩ 'Tôi xứng đáng với một chiếc xe đẹp'. Hãy ý thức về sự tác động tâm lý đó. Chắc chắn, bạn xứng đáng với một chiếc xe đẹp, nhưng nó không phải là chiếc BMW", Lyons Cole nói. Nếu có thể, hãy sử dụng những năm tuổi 30 của mình để tiết kiệm ít nhất 15% thu nhập của bạn cho kỳ nghỉ hưu. - NGOẠI TỨ TUẦN VÀ NGOẠI NGŨ TUẦN + Hạn chế bội chi "Một trong những cám dỗ bạn sẽ gặp phải là tâm lý chạy theo thói sống xa hoa, chi tiền ngày càng nhiều hơn, mạnh tay hơn cho những gì mình muốn", Kirkpatrick nói. Đó là bản chất của con người, nhưng đây là 'cơ hội' để bạn quẳng đi một lượng tài sản đáng kể, thứ sẽ giúp bạn có chỗ đứng tốt hơn khi chuẩn bị 'hạ cánh về vườn'. + Ưu tiên cho kế hoạch hưu trí Dành dụm ngân sách sinh hoạt phí cho thời gian nghỉ hưu nên là mục tiêu quan trọng nhất của bạn ở độ tuổi này. Nhưng rất nhiều người chỉ để ý đến những hóa đơn học phí của con cái, rồi tự cảm thấy rằng mình đang làm tốt và khỏi cần phải tiết kiệm quá nhiều cho thời nghỉ hưu nữa. "Mọi người không thực tế. Họ không hiểu rằng họ sẽ không thể đóng học phí cho con nếu kỳ nghỉ hưu của họ chưa được định hướng thực sự đúng đắn. Bạn nên tiết kiệm ít nhất 15% thu nhập của mình cho thời nghỉ hưu và nhiều hơn nữa nếu có thể", bà Lyons Cole nói.

Nguồn: Trí Thức Trẻ/BusinessInsider

Xem đầy đủ bài viết tại:

The post CẨM NANG THĂNG CHỨC VÀ KIẾM TIỀN CHO TUỔI 20, 30, 40 CỦA BẠN appeared first on GÓC NHÌN ALAN.


Đăng ký: Viet Blogs
Nguồn tin

BA CÂU CHUYỆN Ý NGHĨA CUỐI NĂM

Nguồn tin: Góc nhìn Alan

zen

Câu chuyện 1: THỜI GIAN
Một kỹ sư đã tính được rằng với một thanh sắt nặng 5kg, chúng ta có thể làm được một trong các việc sau đây:
Nếu làm đinh sẽ bán được 10 USD.
Nếu làm kim may sẽ bán được 300 USD.
Còn nếu dùng làm những cái lò xo đồng hồ sẽ đem lại 25.000 USD
thoi-gian-5
Mỗi ngày đều cho chúng ta 24h bằng nhau, còn sử dụng những nguyên liệu đó như thế nào, dùng chúng để làm gì là tùy thuộc chúng ta. Thời gian là một trong những thứ hiếm hoi duy nhất mà khi đã mất rồi chúng ta không thể nào tìm lại được. Tiền bạc mất đi có thể tìm lại được. Ngay cả sức khỏe nếu mất đi cũng có khả năng phục hồi được. Nhưng thời gian sẽ không bao giờ quay bước trở lại.
Bài học: Không có cụm từ nào tai hại cho bằng ba chữ “Giết – thời – gian”. Nhiều người tìm những thú vui, tìm những việc làm để chỉ mong giết thời gian. Thật ra chúng ta được ban cho thời gian để sử dụng chứ không phải để giết chúng.
Câu chuyện 2: MUỐN THÀNH CÔNG, HÃY BIẾN ĐIỀU ĐÓ TRỞ THÀNH LỰA CHỌN DUY NHẤT
Năm 210 trước Công Nguyên, tướng nước Sở là Hạng Võ đưa quân vượt sông Dương Tử để đánh đại quân Tần. Khi đêm xuống, quân Hạng Võ đóng trại nghỉ trên bờ sông. Khi thức dậy, họ hoảng hốt khi thấy thuyền của mình đều bốc cháy. Họ ráo riết truy lùng thủ phạm đã đốt thuyền, nhưng sau đó họ phát hiện ra chính Hạng Võ đã đốt toàn bộ thuyền bè và ông còn ra lệnh đập vỡ hết nồi niêu.
Hạng Võ giải thích với binh lính rằng khi không có nồi niêu, không có thuyền bè, họ sẽ không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc chiến đấu tới cùng để giành chiến thắng hoặc bỏ mạng. Việc làm trên tạo ra một hiệu ứng tinh thần to lớn đối với binh lính của ông: họ giương cao giáo mác, cung tên, tấn công kịch liệt vào kẻ thù, giành chiến thắng năm trận liên tiếp và tiêu diệt gọn đại quân nhà Tần.
Bài học: Khi bạn đủ dũng cảm để đi đến trạng thái không còn đường lùi, bạn sẽ đủ dũng khí để thành công.
Câu chuyện thứ 3: CHỈ CÓ NGƯỜI NÀO DÁM ƯỚC MƠ MỚI CÓ THỂ BIẾN ƯỚC MƠ THÀNH HIỆN THỰC
Có một chàng trai năm 21 tuổi làm ăn thất bại, năm 22 tuổi tranh chức nghị viện thất bại, năm 24 tuổi việc làm ăn thất bại, năm 26 tuổi, người yêu qua đời, năm 27 tuổi, từng cảm thấy tuyệt vọng với cuộc sống. Năm 34 tuổi, cạnh tranh chức nghị viên lại thất bại, năm 36 tuổi, vẫn là cạnh tranh chức nghị viện thất bại, năm 45 tuổi vẫn thất bại, năm 47 tuổi ứng tuyển phó tổng thống không trúng cử, năm 49 tuổi, lại không trúng cử, năm 52 tuổi, trúng cử chức vị tổng thống Mỹ nhiệm kỳ 16.
Người đàn ông này chính là Lincoln, bởi vì ông ta tin tưởng vững chắc rằng chỉ là Thượng Đế đang lùi lại chứ không phải là cự tuyệt lời thỉnh cầu của ông. Cho nên, ông luôn luôn nỗ lực kiên trì hết mình và cuối cùng ông đã thành công.
Bài học: Có thể cho phép một người thất bại nhiều lần, thậm chí thất bại nhiều lần ở cùng một việc, nhưng không cho phép vì nhiều lần thất bại ở cùng một việc mà từ bỏ việc đó. Vì vậy, chỉ có người kiên trì với ước mơ của mình mới có cơ hội biến nó thành hiện thực.
Nguồn: Internet

The post BA CÂU CHUYỆN Ý NGHĨA CUỐI NĂM appeared first on GÓC NHÌN ALAN.


Đăng ký: Viet Blogs
Nguồn tin

Thứ Hai, 16 tháng 1, 2017

2/3 sinh viên ra trường muốn làm ở khu vực nhà nước

Nguồn tin: Góc nhìn Alan

thuc-trang-viec-lam

Trong bài viết Thế hệ 9x: Làm quan hay làm ăn vào năm 2011, TS. Alan Phan có nhận xét rằng: "trong mỗi người Việt Nam đều hiện diện một ông quan nhỏ. Thế hệ “trí thức” tiếp nối của Việt Nam vẫn coi chuyện làm quan là con đường của lựa chọn. Làm doanh nhân vất vả và mất nhiều thời gian quá. Chỉ có một ít anh chị ngu và liều hay nghèo và cô đơn mới đi vào đường này". Và đáng buồn là sau hơn 5 năm nhìn lại thực trạng đó vẫn tiếp tục xảy ra.
Nên nhớ, đại đa số "những dân tộc thích làm ăn thường có mức sống và thu nhâp khả quan hơn các bạn láng giềng (Phi thương bất phú). Một người Mỹ vẫn thích kinh doanh hơn một người Mexican, người Tàu thích buôn bán hơn người Mã Lai, người Đức thích làm ăn hơn người Tây Ban Nha?". Muốn bản thân giàu, đất nước phát triển phải thay đổi ngay trong tư duy cá nhân và rộng hơn nữa là phương pháp giáo dục, đào tạo nhân lực của xã hội.
+++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++
Theo một điều tra mới công bố của Tổ chức Lao động quốc tế (ILO):
- Gần hai phần ba sinh viên Việt trong năm 2015 cho biết thích làm việc trong khu vực nhà nước, chủ yếu là do công việc ổn định.
- 26% lao động trẻ có trình độ học vấn cao hơn yêu cầu công việc mà họ đang làm (sinh viên thất nghiệp đi làm công nhân?). Đồng thời, có khoảng 23,5% lao động trẻ có trình độ thấp hơn yêu cầu công việc mà họ đang làm (COCC, lao động cơ bản?)
Điều này có nghĩa là doanh nghiệp chưa tận dụng hết tiềm năng, năng suất của nhiều lao động trẻ, mặt khác lại không thể hoạt động ở mức năng suất lao động tối đa của mình bởi họ tuyển dụng lao động thiếu khả năng.
+++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++
“Điều tra chuyển tiếp từ trường học đến việc làm” của ILO được thực hiện tại 53 quốc gia từ năm 2012 đến năm 2016 và khảo sát hai lần tại một số nước. Tại Việt Nam, đợt đầu tiên được thực hiện trong năm 2012-2013 với mẫu khảo sát hơn 2.700 thanh niên và đợt thứ hai trong năm 2015 với hơn 2.200 mẫu khảo sát.
Theo báo cáo này, sinh viên sau khi tốt nghiệp đại học trung bình cần khoảng 7,3 tháng để tìm được công việc đầu tiên mà họ thấy ổn định và hài lòng. Lao động có trình độ trung học phổ thông cần thời gian dài hơn, trung bình là 17,8 tháng, để tìm được công việc đầu tiên họ thấy ổn định và hài lòng.
Kết quả điều tra cũng chỉ ra rằng 26% lao động trẻ có trình độ học vấn cao hơn yêu cầu công việc mà họ đang làm. Đồng thời, có khoảng 23,5% lao động trẻ có trình độ thấp hơn yêu cầu công việc mà họ đang làm.
"Điều này có nghĩa là doanh nghiệp chưa tận dụng hết tiềm năng, năng suất của nhiều lao động trẻ, mặt khác lại không thể hoạt động ở mức năng suất lao động tối đa của mình bởi họ tuyển dụng lao động thiếu khả năng", Giám đốc ILO Việt Nam Chang-Hee Lee giải thích.
Theo kết quả báo cáo này, gần hai phần ba sinh viên trong năm 2015 cho biết thích làm việc trong khu vực nhà nước, chủ yếu là do công việc ổn định.
Báo cáo cũng ghi nhận tỷ lệ không tận dụng được hết tiềm năng của lực lượng lao động trẻ vẫn ở mức cao, 43% trong năm 2015 so với 47% trong năm 2013. Khái niệm không tận dụng được hết tiềm năng lao động bao gồm những người thất nghiệp, những người không tham gia hoạt động kinh tế nhưng cũng không đi học, hoặc những người làm những công việc không thường xuyên (các công việc tự làm hoặc làm các công việc với hợp đồng ngắn hạn).
la-viec
Trong khi đó, với những lao động trẻ có việc làm, chất lượng việc làm không đảm bảo đang là rào cản lớn để Việt Nam cải thiện năng suất lao động. Hơn 1/3 thanh niên tự làm hoặc làm cho gia đình không được trả lương, và gần một nửa thanh niên làm việc được trả lương nhưng không có hợp đồng bằng văn bản.
Nguồn: Thesaigontimes
-> Xem bài viết "THẾ HỆ 9X: LÀM QUAN HAY LÀM ĂN?":  http://ift.tt/2iB5aA1

The post 2/3 sinh viên ra trường muốn làm ở khu vực nhà nước appeared first on GÓC NHÌN ALAN.


Đăng ký: Viet Blogs
Nguồn tin

Nguyên nhân khiến siêu thị Việt thua ngay trên sân nhà

Nguồn tin: Góc nhìn Alan

ly-do-that-bai-sieu-thi-viet

4 nguyên nhân khiến doanh nghiệp bán lẻ Việt Nam thua ngay trên sân nhà:
- Mối quan hệ cung ứng giữa nhà sản xuất và kênh phân phối thực sự có vấn đề. "Siêu thị lớn thì ép nhà cung ứng, còn siêu thị nhỏ lại bị nhà cung ứng ép."
- Tính liên kết thương mại của doanh nghiệp sản xuất và phân phối Việt Nam quá kém. 10 siêu thị trong nước thì 10 người đi mua đồ ăn từ nước ngoài về bán.
- Tính chuyên nghiệp: vào siêu thị ngoại cảm thấy hài lòng, thảnh thơi vì được phục vụ tử tế còn siêu thị Việt...
- Quy hoạch thiếu đồng bộ: "Hà Nội 700m mà có đến 3 cái siêu thị, Sài Gòn cứ 1km là có 3 siêu thị".
+++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++
Mới đây, tỷ phú Central Group đã chính thức mua đứt Big C Việt Nam. Thương vụ đánh dấu thêm 1 chuỗi bán lẻ lớn tại Việt Nam về tay người Thái, sau chuỗi Metro Cash & Carry.
Trước đó, người Thái cũng đã có hàng loạt thương vụ trên thị trường bán lẻ Việt Nam như thương vụ Central Group mua lại 49% cổ phần Nguyễn Kim, hay việc Berli Jucker đánh bật chuỗi Family mart để thành lập B'mart...
Đánh giá về thị trường bán lẻ Việt Nam sau khi hai hệ thống bán lẻ lớn bậc nhất và có lịch sử nhiều năm kinh doanh ở Việt Nam bị thâu tóm, ông Vũ Vinh Phú - Chủ tịch Hiệp hội Siêu thị Hà Nội cho rằng, thị trường bán lẻ Việt Nam có rất nhiều tiềm năng nhưng chúng ta chưa biết cách khai thác, kể cả về chiến lược phát triển cũng như trên mỗi mặt trận cụ thể của doanh nghiệp và các bộ, ngành.
Đại diện Hiệp hội Siêu thị Hà Nội chỉ ra một loạt yếu kém của ngành bán lẻ nội địa, cụ thể:
- Thứ nhất, mối quan hệ cung ứng giữa nhà sản xuất và kênh phân phối thực sự có vấn đề. Vừa rồi, rộ lên câu chuyện Big C yêu cầu nâng chiết khấu nhưng không chỉ riêng gì Big C mà các siêu thị trong nước cũng "hành hạ" nhà cung ứng. Chiết khấu cao, chiếm dụng vốn khách hàng, nợ lâu thanh toán làm nhà cung ứng phải chờ đợi mệt mỏi...
Lấy ví dụ thực tế, ông Phú kể, vừa rồi có một nhà cung ứng muốn gửi hàng đến siêu thị A của nhà nước để bán nhưng một tháng trời họ mới được gặp mặt để đàm phán thì mất thời cơ rồi còn gì nữa. Chưa kể, phí tạo mã giá 1 triệu đồng, phí đầu kệ cao, bán hàng xong lại không thanh toán ngay vì kêu không có tiền, chiếm dụng vốn của khách hàng... như thế là không ổn.
"Phải làm việc với siêu thị, cam kết không nâng chiết khấu quá 15%. Siêu thị lớn thì ép nhà cung ứng, còn siêu thị nhỏ lại bị nhà cung ứng ép. Nếu cả hai bên không hữu nghị thì hàng Thái Lan, hàng Nhật họ sẽ tràn vào thôi", vị này nói.
- Thứ hai, tính liên kết thương mại của doanh nghiệp sản xuất và phân phối Việt Nam quá kém. Hiện nay, 10 siêu thị trong nước vẫn cử 10 người đi mua đồ ăn từ nước ngoài về bán. Trong khi không nhập hàng của Việt Nam mặc dù hàng ngon, hàng sạch, hàng ant oàn không thiếu. Nếu không ngồi xem lại thì bán lẻ Việt Nam thua là đúng rồi.
- Thứ ba, là tính chuyên nghiệp. "Tôi không khen ngợi nhà bán lẻ ngoại chuyên nghiệp nhưng các bạn vào siêu thị của họ cảm thấy hài lòng, thảnh thơi vì được phục vụ tử tế. Ở Aeon mall, khi bạn quên chìa khóa còn được nhân viên ân cần mang trả tận nơi, còn khi vào siêu thị nội có khi cả ngày bạn cũng chả được một câu cảm ơn tử tế nào. Như thế là rất nguy hiểm", ông Phú nói.
ly-do-sieu-thi-viet-that-bai
- Thứ tư, là quy hoạch thiếu đồng bộ. Phát triển hệ thống phân phối mà không có quy hoạch là không ổn. Tôi không thể tưởng tượng ở Hà Nội 700m mà có đến 3 cái siêu thị. Lotte đang có siêu thị rồi thì Hapro lại cắm một cái vào giữa. Trong khi ở trong Sài Gòn thì cứ 1km là có 3 siêu thị. Chúng ta tự hại nhau mà thôi. Hapro đã phải đóng cửa ở 102 Thái Thịnh rồi.
Cũng theo ông Phú, hiện nay, hàng bình ổn giá đã được chi 200 tỷ đồng nhưng giá dầu ăn của siêu thị bình ổn vẫn cao hơn siêu thị bên ngoài khoảng 20.000 đồng.
"Tất cả những vấn đề trên đồng bộ lại làm cho bán lẻ Việt Nam yếu kém. Là người theo dõi, là người mở siêu thị đầu tiên, tôi xin nói siêu thị bây giờ đừng có bảo thủ để không nhìn nhận ra cái yếu nữa. Nếu không thay đổi thì chúng ta sẽ thua ngay trên sân nhà thôi, khi đó hàng ngoại sẽ vào, siêu thị ngoại sẽ lấy hết doanh thu của siêu thị nội", ông Phú nói.
Nguồn: Trí Thức Trẻ

The post Nguyên nhân khiến siêu thị Việt thua ngay trên sân nhà appeared first on GÓC NHÌN ALAN.


Đăng ký: Viet Blogs
Nguồn tin

Thứ Tư, 11 tháng 1, 2017

Vì sao Việt Nam không có tỉ phú công nghiệp?

Nguồn tin: Góc nhìn Alan

x

Vì sao Việt Nam không có tỉ phú công nghiệp? **** 3 nguyên nhân lớn có thể kể: 1. BẢN CHẤT DÂN VIỆT KHÔN VẶT, CHỨ KHÔNG THÔNG MINH/SÁNG TẠO? 2. GIỚI TRÍ THỨC THIÊN VỀ "HỌC ĐỂ LÀM QUAN" KHÔNG LƯU TÂM ĐẾN KIẾM TIỀN? 3. THÓI...."ĐÁNH QUẢ,CHỘP DỰT" ĐÃ ĂN SÂU VÀO MÁU NGƯỜI KINH DOANH? **** "1. Mất 10 năm bàn… chủ trương! Ngành công nghiệp VN không phát triển được, thậm chí tụt hậu là do có những chủ trương được bàn luận quá lâu. 2. Các tỉ phú của VN: + Hầu hết là các đại gia bất động sản và chứng khoán chứ không phải nhà công nghiệp. + Hơn nữa, không ít đại gia hiện nay đang làm giàu bằng mọi giá, trong khi lẽ ra phải tạo ra giá trị sau đó mới đến lợi nhuận. 3. “Chân phải đang teo”: + Để công nghiệp VN phát triển, nhiều đại biểu nhấn mạnh cần phải xem lại cấu trúc doanh nghiệp (DN) VN, nhất là phải xem trọng khu vực kinh tế tư nhân, coi kinh tế tư nhân là nền tảng. + Các tập đoàn nhà nước không đi vào những ngành công nghiệp, công nghệ mà chủ yếu vẫn là khai thác tài nguyên. Trong khi tài nguyên thì “ăn” sắp hết, lao động giá rẻ cũng chẳng còn mấy. 4. Đến cái ốc vít cũng chưa làm được: Còn nhớ tháng 9-2014, trong buổi Samsung công bố các điều kiện để các DN VN trở thành nhà cung ứng linh kiện cho tập đoàn này, GS Nguyễn Mại, Chủ tịch Hiệp hội Các DN đầu tư nước ngoài, đã có phát ngôn đáng chú ý: “Trong 93 nhà cung cấp cho Samsung, VN chỉ có bảy DN, chủ yếu cung ứng được các sản phẩm bao bì, còn cái ốc hay con vít chưa làm được. Trong khi Thái Lan tập trung mạnh vào công nghiệp hỗ trợ cho ô tô, Malaysia tập trung vào điện, điện tử” x     - Mất 10 năm bàn… chủ trương! Ông Tự cho rằng một lý do quan trọng khiến các ngành công nghiệp VN không phát triển được, thậm chí tụt hậu là do có những chủ trương được bàn luận quá lâu. Chẳng hạn như việc xây nhà máy lọc dầu. “Lúc đầu chúng ta định đặt ở Vũng Tàu. Nhưng bàn mãi chủ trương, tới 10 năm sau mới quyết định đầu tư, chuyển về Dung Quất. Trong khi đó, công nghệ lọc hóa dầu của thế giới trong 10 năm ấy đã có những bước tiến vượt bậc. 10 năm ấy khiến nhiều cơ hội thu lợi nhuận từ việc lọc dầu đã bị bỏ lỡ” - ông Tự tiếc nuối. Hơn nữa, với tình hình biến động rất nhanh của công nghệ trên thế giới, ông Tự chỉ ra rằng các nước có xu hướng bán công nghệ cũ với giá rẻ và chiết khấu hoa hồng cao cho nước nhập khẩu. “Mỗi lần nhập công nghệ cũ, VN sẽ tụt hậu so với thế giới từ 15 đến 20 năm” - ông Tự nhận định. Ngành công nghiệp VN không phát triển được, thậm chí tụt hậu là do có những chủ trương được bàn luận quá lâu. Lấy một ví dụ khác là ngành cơ khí, luyện thép, ông Tự nhận xét VN cứ loay hoay trong việc tìm đường hướng phát triển. Ông nói: “Trước đây khi chúng ta phải giải quyết những nhà máy cơ khí, luyện thép không hiệu quả thì thế giới đã chuyển sang ngành công nghệ cao từ lâu rồi”. Từng chủ trì cuộc tổng kết 30 năm phát triển kinh tế VN, Viện trưởng Viện Kinh tế VN Trần Đình Thiên đúc kết những ngành công nghiệp cốt lõi cho công nghiệp nói chung là chế biến, chế tạo trong 30 năm chỉ tăng được 1,6%. “Trong thời đại công nghệ cao mà tỉ lệ tăng trưởng chế biến, chế tạo chỉ tăng 1,6% thì công nghiệp VN đứng im hay thụt lùi? Tại sao công nghiệp xây dựng lại tăng tới 16%? Tại sao công nghiệp VN vẫn yếu?” - ông Thiên tự hỏi và trả lời: “Là bởi vì VN chỉ thích phát triển công nghiệp xây dựng, khai khoáng và gia công. Còn lĩnh vực cốt lõi cho tương lai là chế biến, chế tạo thì rất yếu”. Vì những lẽ đó, ông Thiên cho rằng VN chỉ cần đuổi theo Thái Lan bây giờ cũng đã… mệt rồi, phải mất mấy chục năm nữa mới kịp. Đáng tiếc là cách thức VN đuổi theo Thái Lan cũng chưa được định hình. - Không có tỉ phú công nghiệp Phát biểu tại diễn đàn, ông Lê Phước Vũ, Chủ tịch Tập đoàn Tôn Hoa Sen, tổng kết: “Các tỉ phú của VN hầu hết là các đại gia bất động sản và chứng khoán chứ không phải nhà công nghiệp. Hơn nữa, không ít đại gia hiện nay đang làm giàu bằng mọi giá, trong khi lẽ ra phải tạo ra giá trị sau đó mới đến lợi nhuận”. Nói thêm về điều này, ông Thiên lý giải: “Các tập đoàn nhà nước không đi vào những ngành công nghiệp, công nghệ mà chủ yếu vẫn là khai thác tài nguyên. Trong khi tài nguyên thì “ăn” sắp hết, lao động giá rẻ cũng chẳng còn mấy”. Ông Lương Văn Tự thì nhìn nhận đặc điểm của VN là vốn ít, cho vay trung và dài hạn không nhiều. Không chỉ vậy, trong khi thế giới khi vay trung và dài hạn lãi suất thấp nhưng VN thì lại toàn ngược với thế giới, lãi suất trung và dài hạn rất cao. “Chúng ta cứ trách các nhà công nghiệp không đầu tư dài hạn nhưng nếu vay nóng mà đầu tư dài hạn thì chắc chắn sẽ lỗ. Đây là những điều VN phải xem xét để giải quyết vấn đề vốn, công nghệ, nghiên cứu”. Ông Tự dẫn chứng, để Nokia trở thành thương hiệu điện thoại di động hàng đầu thế giới, trong 20 năm họ phải dành 25% lợi nhuận cho nghiên cứu. Thế nhưng họ ngừng đầu tư thì Samsung lại thay thế. Năm 1972, Samsung sang VN mua than, còn hiện nay Samsung đầu tư nhà máy điện thoại di động hàng đầu thế giới tại VN. - “Chân phải đang teo” Để công nghiệp VN phát triển, nhiều đại biểu nhấn mạnh cần phải xem lại cấu trúc doanh nghiệp (DN) VN, nhất là phải xem trọng khu vực kinh tế tư nhân, coi kinh tế tư nhân là nền tảng. “Ngay cả Luật Đầu tư cũng cần được rà soát để các DN trong và ngoài nước được đối xử công bằng, bình đẳng. Đồng thời, các nhà công nghiệp cần phải liên kết, liên minh để tạo ra chuỗi giá trị cao. Ví dụ liên kết vận tải kém như hiện nay sẽ làm chi phí logistic chiếm tới 20% GDP, làm sao cạnh tranh được!”. Ông Thiên rất quyết liệt đề xuất phải xem lại cấu trúc DN: “Cấu trúc DN thì cần phải có cả DN nội địa và đầu tư nước ngoài. Trong DN nội địa thì phải lấy công ty tư nhân làm nền tảng. Trong công nghiệp thì tư nhân là quyết định, các tập đoàn tư nhân là trụ cột. Các DN nhà nước dù rất quan trọng nhưng không nhất thiết phải là trụ cột”. Một cách ví von, ông Lê Phước Vũ nói: “Bất kỳ nền kinh tế nào cũng cần đầu tư nước ngoài. Song phải xác định nền kinh tế như một cơ thể, công ty trong nước là chân phải, công ty nước ngoài là chân trái. Hai chân đi đều mới bền vững, trong khi chân phải vẫn còn bị teo”. Ông Vũ chia sẻ rằng các nhà công nghiệp, cũng như cộng đồng DN VN hiện nay cần một sự khích lệ từ Chính phủ, đồng thời cần một cơ chế hành chính thông thoáng, tránh nhũng nhiễu, chủ quan từ những cán bộ công vụ làm khó kinh doanh. “Điều này chỉ có thể có được khi chính phủ trở thành chính phủ phục vụ” - ông Vũ nói. - Đến cái ốc vít cũng chưa làm được Còn nhớ tháng 9-2014, trong buổi Samsung công bố các điều kiện để các DN VN trở thành nhà cung ứng linh kiện cho tập đoàn này, GS Nguyễn Mại, Chủ tịch Hiệp hội Các DN đầu tư nước ngoài, đã có phát ngôn đáng chú ý: “Trong 93 nhà cung cấp cho Samsung, VN chỉ có bảy DN, chủ yếu cung ứng được các sản phẩm bao bì, còn cái ốc hay con vít chưa làm được. Trong khi Thái Lan tập trung mạnh vào công nghiệp hỗ trợ cho ô tô, Malaysia tập trung vào điện, điện tử”. "Muốn trở thành nước công nghiệp phát triển, VN cần phải có thời gian, không thể muốn là được. Bởi VN là nước nông nghiệp, tư tưởng tiểu nông, làng xã vẫn tồn tại trong cách nghĩ, cách làm." - Ông LƯƠNG VĂN TỰ, nguyên Thứ trưởng Bộ Thương Mại (cũ) Nguồn: Báo Pháp luật TPHCM  

The post Vì sao Việt Nam không có tỉ phú công nghiệp? appeared first on GÓC NHÌN ALAN.


Đăng ký: Viet Blogs
Nguồn tin

Nguồn Tin Mới