Tin tức Việt

Thứ Bảy, 31 tháng 8, 2013

Lăng mạ, làm nhục cảnh sát trong khi gọi tên ‘Justin Bieber’

Thinker @ nguontinviet.com

Các nhân viên lực lượng cảnh sát thường xuyên phải đối mặt với những người chửi bới và lăng mạ họ hàng ngày, thường những người này sẽ bị còng tay ngay sau đó.



Tuy nhiên một phó cảnh sát trưởng tại South Carolina đã bị sỉ nhục một trận chưa từng có vào đêm qua sau khi bị Melissa Nava đang trong tình trạng ‘say rượu nặng’ gây ra.


Nava, 33 tuổi được phát hiện đang lưu thông trên đường Spartanburg, sau nhiều lần gần tông vào các xe khác, cảnh sát đã sử dụng nghiệp vụ để áp sát cô. Sau khi bị còng tay, Nava đã đấu tranh với các nhân viên cảnh sát bằng những lời chỉ trích cay độc.


Theo báo cáo của văn phòng cảnh sát Spartanburg County, Nava đã hét lớn và văng những lời lẽ tục tĩu về phía cảnh sát. Sau đó cô còn nhổ nước bọt vào mặt phó cảnh sát trưởng Michael Walsh, thậm chí còn nhiều cáo buộc tồi tệ hơn nữa phía cảnh sát chưa công bố.


“Mẹ mày, Justin Bieber,” cô hét vào mặt cảnh sát.


Walsh, sau đó đã lấy bãi nước bọt từ mặt mình rồi bôi vào đầu Nava, cô sau đó đã bị buộc tội gây phá rối trật tự và văng chất dịch cơ thể vào người khác.


Trong một email mới đây, phát ngôn viên phía cảnh sát cho hay Walsh “không có bất cứ tương đồng nào về mặt vật lý với ca sĩ Justin Bieber cả”, có lẽ do Nava uống quá nhiều rượu nên đã nhìn lầm người.




Đăng ký: Viet Blogs

Nguồn tin

Thứ Sáu, 30 tháng 8, 2013

Giải mã bí mật tại sao trẻ sơ sinh thường hay khóc

Thinker @ nguontinviet.com


Có rất nhiều lý do khiến trẻ sơ sinh bật khóc, có thể bé bị đau, đói, sợ hãi, cần ngủ v.v… Vậy làm thế nào để cha mẹ biết được những gì em bé đang cố gắng nói với họ? Dưới đây là những lý do phổ biến nhất mà trẻ sơ sinh nào cũng gặp phải.


Đói bụng


Một số dấu hiệu đi kèm như quấy, chép miệng, đưa tay vào miệng hay quay sang phía bạn là cách để trẻ tiết lộ cho cha mẹ rằng mình đang đói bụng.


Buồn ngủ


Trẻ em rất đơn giản, khi nào đói thì chúng đòi ăn, còn khi nào mệt thì cần ngủ, có thể ở mọi lúc mọi nơi. Tuy nhiên trên thực tế việc ngủ sẽ khá khó khăn với bé, bé sẽ quấy và khóc khi bé cảm thấy mệt mỏi.


Đòi bế


Trẻ sơ sinh cần âu yếm, chúng thích được nhìn thấy bố mẹ, nghe giọng nói, nhịp tim hay thậm chí là mùi của bố mẹ. Khóc cũng có thể do bé đang cần được ôm ấp và yêu thương.


Tã bẩn


Bạn nghĩ sao khi chúng ta mặc một chiếc quần lót bẩn, khó chịu lắm đúng không. Đối với trẻ sơ sinh cũng vậy, cha mẹ cần chú ý thay tã cho bé thường xuyên.


Quá nóng hoặc quá lạnh


Khi bé cảm thấy lạnh, chẳng hạn như khi thay tã để vệ sinh phần dưới của bé bằng khăn ướt chẳng hạn, bé có thể phản ứng lại bằng việc khóc.


Tương tự khi được cha mẹ giữ ấm quá cũng sẽ khiến trẻ cảm thấy khó chịu và bật khóc, tuy nhiên trẻ sẽ không khóc dữ dội như cảm thấy bị lạnh.


Mọc răng


Mọc răng sẽ gây đau cho bé vì mỗi chiếc răng xinh xắn sẽ chọc rách nướu của bé. Một số trẻ sẽ cảm thấy đau hơn những trẻ khác, có thể đi kèm với triệu chứng sốt. Khóc là cách giải quyết duy nhất của bé trong thời kỳ này.


Muốn được chú ý


Trẻ nhỏ muốn được khám phá thế giới, và luôn muốn được mọi người quan tâm. Thế nên hãy thường xuyên cho trẻ tới những nơi thích hợp như sân chơi, bảo tàng, sở thú v.v…


Muốn được yên thân


Trái ngược với việc muốn được chú ý, đôi lúc trẻ muốn được yên tĩnh và không bị làm phiền. Từ những tiềng ồn cho đến hết người này đến người khác ẵm bồng, khi đó trẻ sẽ bật khóc giống như lời phản đối “Tôi đã chịu đựng đủ rồi” vậy.




Đăng ký: Viet Blogs

Nguồn tin

Thiếu nữ đâm 79 nhát dao vào mặt và cổ họng của mẹ mình

Thinker @ nguontinviet.com

Isabella Yun-Mi Guzman, 18 tuổi đã gửi email cho mẹ mình với nội dung “Bà phải trả giá”, sau đó có hành vi nhổ nước bọt vào mặt bà trước khi đâm 79 lần vào nạn nhân trong phòng tắm tại căn hộ tại Aurona.



Khám nghiệm tử thi cho thấy, bà Yun-Mi Hoy, 47 tuổi đã tử vong sau nhiều lần bị đâm vào mặt và cổ, theo 7NEWS cho hay.


Cha dượng của hung thủ, Ryan Hoy cho biết vợ ông đã bị tấn công khi bà đang tắm trên lầu vào tối thứ tư. Ryan cho hay ông đang ngồi ăn tối ở tầng dưới thì nghe tiếng đập mạnh ở trên lầu, và nghe thấy tiếng vợ gọi tên mình.


Ông vội chạy lên cầu thang để xem chuyện gì đã xảy ra, ngay lúc đó cánh cửa đóng sập lại và ông nhìn thấy bóng dáng của Isabella trong phòng tắm.



Ryan Hoy cho hay ông nhìn thấy vết máu rò rỉ chảy ra khỏi cửa phòng tắm, ông ngay lập tức gọi điện tới 911, và thông báo vợ mình đang bị tấn công. Trong thời điểm đó ông vẫn nghe thấy tiếng vợ mình.


Sau đó, cửa phòng tắm mở và Isabella bước ra, tay vẫn đang cầm dao, ông cha dượng nói. Ông cho hay Isabella không nói một lời nào trước khi đi ngang qua mình xuống cầu thang.


Ryan Hoi cho hay ông vào phòng tắm và nhìn thấy vợ mình đang trần truồng, máu chảy lênh láng khắp sàn nhà. Cổ họng của bà đã bị đâm thủng, khuôn mặt cũng bị đâm đến biến dạng, có một cây gậy bóng chày đang nằm dưới cơ thể của bà.


Theo hướng dẫn của 911, Ryan Hoi đã cố gắng mở đường thở cho vợ và hô hấp nhân tạo, nhưng sau đó cô đã không qua khỏi.



Ông cha dượng cho hay Isabella Guzman đã lấy con dao và chạy trốn ra khỏi nhà chỉ mặc độc một chiếc áo lót màu hồng và quần short màu ngọc lam, theo bản khai cho hay. Hung thủ sau đó đã bị bắt vào chiều hôm thứ 5 tại bãi đỗ xe 2851 S. Parker Road, gần phía động đại lộ Hampden.


Ryan Hoi cho hay Isabella thường xuyên tranh cãi với mẹ cô ngay từ khi 7 tuổi, sau đó cô đã được gửi tới sống cùng cha cô, Robert Guzman.


Cha dượng cho biết Isabella đã trở nên “nguy hiểm và thiếu tôn trọng” mẹ cô trong thời gian gần đây, cô đã nguyền rủa mẹ mình và nhổ nước mặt vào bà hôm thứ 3 vừa qua. Được biết bà Yun-Mi Hoy rất sợ con gái của mình, đòi chồng phải ngủ cùng vì sợ hãi.


Sau đó, vào thứ 4 Yun- Mi Hoy đưa cho chồng lá thư bằng email với nội dung “Bà phải trả giá”, Ryan Hoi nói với cảnh sát.




Đăng ký: Viet Blogs

Nguồn tin

Bị bắt trong khi đang lái thử chiếc BMW

Thinker @ nguontinviet.com

Một người đàn ông đã bị bắt sau khi lái thử nghiệm một chiếc BMW trong một lần mua sắm ô tô tại Gwinnett County.



Theo đó Jon-Christopher Sowells đã cầm lái chiếc BMW từ Phillips Motors , sau đó anh lái qua quốc lộ số 78 ở Snellville trước khi bị cảnh sát giao thông thổi phạt.


Sowell nói với Channel 2 rằng anh đã bị cảnh sát vẫy trong lúc điều khiển chiếc BMW này, mặc dù anh cũng không hiểu lý do tại sao các nhân viên này lại chặn mình lại.


“Cảnh sát nói tôi không có bất kỳ loại giấy tờ nào trên xe. Tôi nói ‘không vấn đề gì, tôi không có bất cứ giấy tờ nào trên xe vì đây không phải xe của tôi. Đại lý xe hơi ngay gần đây, chúng ta có thể đến đấy để hỏi rõ mọi chuyện.’”


Sowells cho hay anh đã yêu cầu những cảnh sát này gọi điện đến đại lý khoảng 3 đến 4 lần, tuy nhiên sau đó, những nhân viên này lại yêu cầu anh cho kiểm tra số giấy tờ đặt ở ghế sau.


“Họ yêu cầu tôi ra khỏi xe. Tôi nói ‘Tôi có cảm giác không thoải mái lắm.’ Họ tự động mở cửa xe và kéo tôi ra ngoài”, Sowells nói.


Ngay tại thời điểm đó, các nhân viên này đã gọi cứu hộ.


Theo báo cáo từ phía cảnh sát, Sowells được cảnh sát áp giải về đồn.


“Họ đối xử với tôi như thể tôi là một tên tội phạm vậy,” anh nói.


Cảnh sát trưởng Roy Whitehead cho hay “Các sĩ quan đã nhìn thấy giấy tờ ở ghế sau, nó là giấy kinh doanh được sử dụng khi rao bán xe. Tuy nhiên khi yêu cầu được xem giấy này thì Sowells lại từ chối. Căn cứ vào việc này, hành động của anh ta được xem như hành vi cản trở người thi hành công vụ.”


Whitehead cho rằng phía cảnh sát đã gọi điện tới đại lý bán xe, tuy nhiên không có ai bắt máy.


Sowells cho hay anh chưa bao giờ bị bắt trước đó, lịch sử của anh hoàn toàn trong sạch, anh cũng không có ý định cản trở cảnh sát. “Sự việc này khiến tôi lo lắng và mất lòng tin vào phía những người thực thi pháp luật”, Sowells cho hay.




Đăng ký: Viet Blogs

Nguồn tin

Sức mạnh tuyệt vời của mật ong

Thinker @ nguontinviet.com

Mật ong là món quà tạo hóa của thiên nhiên ban tặng. Bên cạnh hương vị thơm ngon của nó thì mật ong cũng là thực phẩm duy nhất không bị ôi thiu và hỏng hóc.



Mật ong có rất nhiều đặc tính riêng, nó được dùng như một loại dược phẩm có thể sử dụng trong một thời gian dài, đặc biệt cho việc điều trị vết thương hở. Xưa kia người dân Babylon được chôn cất chung với mật ong, hay ngay cả Alexander Đại Đế cũng được ướp xác trong một quan tài đầy mật ong.


Mật ong bắt đầu được tìm thấy và đem vào sử dụng tại Georgia, khoảng hơn 5,000 năm về trước. Thế nên, nếu sở hữu mật ong 3,000 – 5,000 năm tuổi bạn vẫn có thể sử dụng nó như bình thường.


Thuộc tính hóa học của mật ong.


Có thể bạn đã nghe nhiều về lợi ích về sức khỏe của mật ong có thể thay thế cho đường, tuy nhiên nó có thể đúng cũng có thể sai. Mật ong không giống như loại đường trắng, hay đường hạt thông thường, nhưng về cơ bản nó vẫn là một loại đường, và chính vì lý do này nên trong mật ong có rất ít vi khuẩn và các sinh vật gây hại sinh sống.



Theo giám đốc điều hành công ty Honey and Pollination Center tại Rovert Mondavi, Đại Học California, ông Amina Harris cho hay “Mật ong trong tự nhiên có độ ẩm rất thấp, thế nên rất it vi khuẩn hoặc vi sinh vật có thể tồn tại trong môi trường như vậy, về cơ bản chúng bị bao phủ bởi mật ong.” Chính vì vi khuẩn không có thời gian tồn tại lâu trong mật ong nên khó có cơ hôi làm hỏng nó


Ngoài ra còn phải kể đến thành phần khác trong mật ong đó là độ pH chỉ vào khoảng 3.26-4.48, thế nên nó có thể giết chết những vi sinh vật đang cố làm tổ trong mật ong.



Mặc dù mật ong không bị hỏng, tuy nhiên nó có chứa các bào tử Clostridium botulinum, chất này không gây hại cho trẻ em trên một tuổi và người lớn, tuy nhiên nó sẽ gây ngộ độc cho trẻ sơ sinh.




Đăng ký: Viet Blogs

Nguồn tin

Tháng Tám, nhớ em không?

Nguồn : Bình Minh Mua

tumblr_linetdmNqm1qzcq51o1_500_large



Sau khi hoàn tất kỳ thi đại học, Đoản dốc sạch toàn bộ tiền tiết kiệm, đặt một tấm vé, bay về phương Nam. Không để làm gì cả. Có lẽ là một dạng nổi loạn của tuổi trẻ. Để chống lại những năm tháng toàn tâm toàn ý nghe lời bố mẹ. Thi đại học là nguyện vọng cuối cùng cậu làm theo mong muốn của gia đình, Đoản quyết định. Vậy nên, biểu hiện chống đối đầu tiên của cậu là trốn nhà đi tới một nơi xa. Xa nhất trong tưởng tượng của Đoản chính là Sài Gòn.


Nhìn lại tấm vé một lần, Đoản đưa mắt tìm kiếm ghế ngồi. Chỗ của cậu gần cuối máy bay. Cậu lần lượt bỏ balo xuống, đặt gọn vào khoang hành lý. Sau đó thả mình xuống ghế ngồi, ngắm nhìn bầu trời đen kịt qua ô cửa.


- Cậu có biết điều tuyệt vời nhất của bay đêm là gì không?


Tiếng nói vang lên từ bên cạnh.


Đoản quay sang, nhìn thấy một phụ nữ đang nhìn cậu mỉm cười. Chị ta có gương mặt sắc sảo, nhưng trầm buồn. Tóc ngắn, lông mày rậm. Không trang điểm, ngoại trừ một lớp son mỏng. Trên người chị ta mặc chiếc váy màu be nhã nhặn, cardigan khoác ngoài màu rêu xanh.


- Em không biết. – Đoản nói.


- Cậu có thể ngắm sao đấy. Cậu sẽ có cảm giác chúng ở ngay chung quanh cậu, lấp lánh như những ánh đèn led gắn lên cây thông giáng sinh.


- Thật sao ạ? – Đoản hơi ngạc nhiên.


Chị cười lớn, nói, cậu chưa từng thử sao. Đoản bảo, chưa từng, đây là lần đầu tiên em đi máy bay.


Có lẽ bởi vậy mà lúc chuẩn bị cất cánh, trong lòng Đoản có chút sợ hãi. Cậu ngồi yên bất động, gần như nín thở. Màng tai mỗi lúc một căng tức khó chịu. Đoản nhắm nghiền mắt, tay bám chặt vào thành ghế. Bất chợt có bàn tay chạm khẽ lên tay cậu, nắm hờ. Người phụ nữ nói nhỏ, bình thường thôi, hít thở sâu, và nếu cậu há miệng to như khi đang ngáp thì sẽ đỡ đau tai hơn đấy. Đoản cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng vẫn làm theo. Quả nhiên là có tác dụng.


Từ Hà Nội vào tới Sài Gòn vừa đúng 1 tiếng 45 phút. Thời tiết rất tốt. Nhiệt độ ngoài trời là 26oC. Lất phất mưa. Chị trượt nắp điện thoại, xem giờ và chỉnh lại chế độ bình thường. Đoản nhanh nhẹn mở ngăn đựng hành lý, lấy xuống hai chiếc balo, một của mình, một của chị. Tất cả hành khách đã đứng dậy, choán hết dọc lối đi, chờ cánh cửa máy bay mở ra. Mọi người lần lượt mở nguồn điện thoại của mình, nhanh chóng gọi điện cho người thân thông báo đã hạ cánh. Tiếng cười nói nhộn nhạo, khác hẳn không khí im lìm khi nãy. Chị cũng nhấc máy gọi cho một ai đó.


- Có ai đón cậu không? – chị hỏi


- Không. Em đi một mình. Cũng chẳng quen ai.


- Vậy cậu định đi đâu?


- Em chưa biết.


Chị nhìn Đoản, thoáng một chút ngạc nhiên, rồi nói, thanh niên các cậu bây giờ khá thật. Là tôi của chục năm trước cũng chẳng dám đi như thế này. Đoản cười không đáp, đeo balo rồi bước sau chị, đi theo dòng người đang ra cửa máy bay.


Sài Gòn không nóng như cậu nghĩ. Trái lại, trời về đêm hơi se lạnh, kèm theo chút mưa lất phất. Cậu phát hiện một sự trùng hợp nho nhỏ, cả chị và cậu đều không mang hành lý ký gửi. Mỗi người chỉ có độc một chiếc balo đeo sau lưng, dấu hiệu cho một cuộc đi ngắn ngủi hoặc vội vã. Hai người cùng đi bộ ra khỏi sân bay. Từ đằng xa đã nhìn thấy, sau tấm kính, những người đang đợi người thân của mình xuống máy bay. Họ có thể đứng, ngồi, khoanh tay, đọc báo, nhưng trên vẻ mặt của ai cũng có chút nóng lòng. Đoản thoáng nghĩ về bố mẹ, tặc lưỡi một cái, rồi bỏ qua.


Cậu đi sau chị như một thứ quán tính. Tới khi ra đến ngoài bãi gửi xe, chị chạy lại nói chuyện với một anh chàng đang ngồi trên xe máy. Anh ta cười nói vui vẻ, bắt tay với chị. Sau đó xuống xe, trao chìa khóa cùng mũ bảo hiểm cho chị, vẫy tay tạm biệt rồi nhanh chóng đi mất. Suốt khoảng đó, cậu vẫn đứng chờ chị ở một góc, tần ngần không biết nên đi hay cứ chờ ở đây. Đoản chưa kịp quyết thì chị đã quay lại.


Thế này nhé, chị nói, tôi mượn được của người bạn chiếc xe máy. Nếu như cậu không có chỗ nào để đi, vậy thì có thể đi cùng tôi. Rồi không đợi Đoản kịp nói gì, chị đưa mũ bảo hiểm cho cậu, nói đi thôi, còn suy nghĩ gì nữa. Chị nhanh chóng trèo lên xe, đội mũ, tra khóa vào ổ rồi hất đầu ra ý cho cậu trèo lên xe. Đoản ngập ngừng giây lát rồi bước tới, bảo, để em chở cho. Nhưng chị không đồng ý. Chị bảo chỉ cần nhìn cái mặt non choẹt của cậu cũng đủ để bồ câu ngoắc vào và bay mất của chị vài lít. Vậy nên Đoản đành an phận ngồi phía sau.


Đường phố Sài Gòn qua 12 đêm giờ vẫn ồn ào, tấp nập. Chị phóng xe thẳng vào trung tâm quận 1. Trong lúc chạy xe, cả hai không nói chuyện nhiều. Một người tâp trung lái xe, một người mải mê nhìn những tấm bảng hiệu nê-ông sáng lòa trên phố. Cũng không rõ Đoản nhìn cái gì, chỉ biết khi những dải màu lấp lánh sượt qua mắt, cậu thấy hồ như tuổi trẻ của mình cũng đang sượt đi. Không cần phải lo nghĩ, mà cũng chẳng nghĩ được gì.


- Này, cậu có đói không?


Đoản đang lơ mơ, nghe tiếng chị liền giật mình đáp “dạ?”. Tôi hỏi cậu có đói không, chị nhắc lại. Cậu bảo, không đói lắm, vì ban nãy trên máy bay đã ăn rồi.


- Nhưng mà tôi thì đói sôi hết cả bụng lên rồi. Đi ăn thôi.


Chị chạy xe dọc đường Trần Hưng Đạo, rẽ qua Trần Đình Xu, tới cuối đường thì dừng lại. Ở đó có một quán hủ tiếu chay. Đông nghẹt. Cậu không ngờ cuộc sống về đêm ở Sài Gòn lại náo nhiệt đến vậy. Đem chuyện này ra nói với chị, khi trước mặt hai chị em là một tô bún riêu, một tô bún mắm, bì cuốn chay và hoành thánh nhân khoai môn chiên giòn, Đoản nhận về một cái nhíu mày nghi hoặc. Vừa xử tô bún mắm chị vừa nói, tôi rất nghi ngờ, rốt cuộc thì 18 năm qua cậu sống ở Hà Nội hay ở Mù Căng Chải vậy hả.


- Em đoán là Mù Căng Chải.


Đoản cười, so đũa, bắt đầu với tô bún của mình. Nghĩ đi nghĩ lại, 18 năm qua cậu đã sống (hay là tồn tại) thế nào nhỉ. Một ngày của cậu quanh quẩn với trường học, lớp học thêm, tự học ở nhà. Cậu đã sống quá an toàn và lặng lẽ, đúng như ý nguyện của bố mẹ. Không chơi bời, không tụ tập đàn đúm, chưa từng về nhà muộn quá 9 giờ tối. Nhưng những điều ấy cũng không tệ bằng việc cậu không có chút ý niệm nào trong đầu về thứ cậu sẽ làm với đời mình. Từng đọc ở đâu đó câu nói, điều đáng sợ nhất của tuổi trẻ là sống mà không có khát vọng. Cậu hơi rùng mình khi nghĩ về việc tất cả mọi người đều biết họ muốn làm gì, còn cậu thì không. Cảm giác đó khiến cậu thấy mình vô dụng và thừa thãi.


Nhưng cậu làm thinh, không nói với bạn đồng hành. Xử xong một bữa đồ chay ngon lành, họ tiếp tục leo lên xe và rong ruổi khắp phố. Có lúc, cả hai gửi xe rồi đi dọc dãy phố Phạm Ngũ Lão, Bùi Viện, Đề Thám,.. Chị chỉ cho cậu, bảo, “phố Tây” đấy. Lúc nào cũng sáng đèn, cũng nhộn nhịp. Ở đây hầu hết là Tây balo, họ tụ tập chuyện trò, uống bia, ăn pizza. Điều đặc biệt là những người ở đây, có cảm giác như họ thân quen với nhau hết vậy. Không hề có khoảng cách giữa người với người khi la cà ở chốn này. Ở đây cậu tự do, chị nói, vô cùng dễ chịu.


Một rưỡi sáng, hai chị em chạy qua chợ hoa Hồ Thị Kỷ. Đây là lúc những xe hoa đầy ắp vừa từ Đà Lạt chở về. Rất nhiều hoa hồng, hoa cúc, cát tường, salem, tú cầu, cẩm chướng. Những bó hoa lớn bọc bằng giấy báo và bìa cạc tông, xếp thành từng chồng trong các cửa tiệm. Chị để cậu lại trông xe, bước vào một cửa tiệm nhỏ, nói cười vui vẻ với cô bán hàng. Lát sau trở ra, chị ôm theo một bó salem tím ngắt bọc trong giấy báo. Chị đưa bó hoa cho Đoản cầm. Cậu chỉ dám ôm hờ trên tay. Đứng trước những thứ mềm mại như kiểu một bó hoa, cậu cứ sợ mình sẽ làm nát mất. Đoản từng nghĩ đơn giản những cô gái đều thích hoa hồng, còn salem chỉ như một món đồ trang trí thêm vào. Cậu không hiểu vì sao chị lại yêu thích nó.


Là vì nhớ đấy, chị giải thích. Ý nghĩa của Salem, chỉ là nỗi nhớ mà thôi. Nếu như cậu cảm thấy nhung nhớ một ai, hãy gửi cho họ một bó salem màu tím.


Chị chỉ nói thế, rồi than mệt và đòi đi kiếm chỗ ngủ. Họ tìm được một cái nhà nghỉ bình dân bên quận 5. Lúc chị bước vào hỏi phòng trống, cậu lễ tân còn đang ngái ngủ, đưa tay lật giở cuốn sổ dày cộp. Giá một đêm là ba trăm ngàn, tương đối ổn. Sau khi để lại chứng minh thư ở quầy, hai người nhận chìa khóa lên phòng 301.


Căn phòng nhỏ chỉ đủ kê một chiếc giường đôi và một tủ gỗ. Không điều hòa, chỉ có quạt trần quay chậm rãi trên đầu. Chị nói, lâu lắm rồi mới được bước chân vào một căn phòng không có điều hòa. Hàng ngày tôi đều phải ngồi trong văn phòng mở máy lạnh suốt 7-8 tiếng đồng hồ. Cậu có nghĩ chúng ta đang sống trong một thế giới quá sức lạnh lẽo hay không? Mà tôi thì chẳng nghĩ là bởi những chiếc điều hòa đâu.


Có lẽ vậy, Đoản nghĩ mình hiểu. Cậu lẳng lặng ngồi bên mép giường, chị thì nằm lăn hẳn ra, mắt nhắm hờ. Chắc chị mệt lắm rồi. Trong một khoảng câm lặng nhất định, Đoản quên mất không gian chung quanh. Chính cậu cũng không hiểu vì sao ở một chốn xa lạ mà cậu không hề sợ hãi hay gượng gập. Cậu chỉ muốn ngồi mãi như thế, trong không gian có tiếng quạt quay, tiếng thở nhè nhẹ của chị, bên ngoài có âm thanh của đêm văng vẳng.


- Em hỏi chị một câu được không?


- Hỏi đi.


- Vì sao chị tới Sài Gòn?


- Dài lắm.


- Em nghĩ mình thừa mứa thời gian.


Đoản xoay người sang phải, ngắm nhìn gương mặt chị. Còn chị cứ nhắm mắt như vậy và nói bằng một giọng đều đều bình thản. Chị kể chị sinh ra ở Sài Gòn, tới năm mười tám tuổi thì gặp và yêu một chàng trai. Họ yêu nhau sáu năm, rồi làm đám cưới và chuyển ra Đà Nẵng sinh sống. Vì công việc, cả hai quyết định chưa vội có con.


- Có lúc tôi nghĩ mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian. Cả đời chỉ cần yêu và lấy một chàng trai. Anh ta rất tốt với tôi. Chúng tôi đều có mục đích phấn đấu cho sự nghiệp của mình. Vào cuối tuần, cùng nhau đi ăn ở ngoài. Trước khi đi ngủ, bao giờ anh ta cũng hôn lên trán tôi. Cuộc sống như thế, với tôi là viên mãn.


- Vậy vấn đề là gì?


- Một ngày, tôi để quên tập tài liệu ở nhà. Hôm đó có buổi học quan trọng. Tôi gọi vào máy của chồng nhưng không thấy trả lời. Sợ nhỡ việc, tôi đành bắt taxi chạy thẳng về nhà.


Đoản hơi nín thở. Cậu nhìn chị sâu hơn, đột nhiên muốn ôm lấy chị.


- Cậu có thể đoán được, đúng không? Tôi nhìn thấy chồng mình đang ngủ cùng với người phụ nữ khác trong phòng của chúng tôi. Đó thậm chí còn là cô bạn gái thân nhất mà tôi từng có.


- Lúc ấy chị làm gì?


- Tôi không biết phải làm gì. Trước đó tôi cứ nghĩ, nếu rơi vào tình huống như vậy, tôi hẳn sẽ lao vào gào khóc cấu xé họ, sẽ làm um sùm chuyện này lên, sẽ khiến chồng tôi phải mất việc, nhục nhã với đồng nghiệp….Tôi từng nghĩ ra nhiều chuyện kinh khủng lắm. *cười*


Nhưng rốt cuộc, chị chỉ đơn thuần là bỏ đi. Chị bước vào phòng, mở tủ đồ, lấy hai bộ quần áo bất kỳ nhét vào balo, gọi taxi, liên hệ với hãng hàng không, đặt chuyến đi gần nhất ra Hà Nội. Một tuần sau đó, chị tắt máy điện thoại, dành thời gian đi loanh quanh khắp những con phố cổ, ăn hàng quán vỉa hè và tối thì rúc vào bar nghe nhạc, uống cocktail.


- Lúc đó tôi chỉ có suy nghĩ là phải đi thật xa. Ra Hà Nội có vẻ dễ nhất.


- Thế rồi?


- Thế rồi tôi ra hiệu sách Tràng Tiền, mua được một cuốn tản văn của Quốc Bảo. Gã nhạc sỹ đó viết một bài đại khái nói rằng thất tình thì tốt nhất nên ở Sài Gòn. Thành phố này mau tới mau quên, là liều thuốc đặc trị hiệu quả nhất. Vậy nên tôi đặt vé về Sài Gòn.


- Thế rồi chị gặp em.


- Đúng vậy, thật may cậu là cái cớ vừa vặn để tôi không phải về nhà. Đi lang thang ở ngay chính thành phố của mình cũng thật thú vị. Đây là lần đầu tiên tôi vào nhà nghỉ ở Sài Gòn đấy, mà lại là với một cậu nhóc chứ. Haha.


Đoản không nói gì. Chẳng hiểu sao, cậu không có cảm giác cần nói gì để an ủi chị. Người phụ nữ này đã quá đau lòng rồi. Cậu nằm xích lại gần chị, hít một hơi dài hương tóc chị.


- Chị sinh vào tháng mấy?


- Tháng tám. Mười tám tháng tám.


- Em tặng chị một câu chuyện nhé. Chị đã bao giờ nghe về cơn sốt hoa tulip ở Hà Lan vào cuối thế kỷ 17 chưa? Lúc đó hoa tulip vô cùng đáng giá, một bông hoa có thể lên tới cả trăm cây vàng ấy. Hoa tulip trở thành một thứ hàng hiệu để khẳng định đẳng cấp của mình. Giữa lúc đó thì xuất hiện một giống hoa tulip màu trắng cải đỏ. Nó có tên là Semper Augustus, nghĩa là Tháng Tám vĩnh hằng. Người ta đổ xô đi mua chúng, bất chấp giá cả. Những bông hoa được trưng trong bình thủy tinh tuyệt đẹp, đặt ở vị trí sang trọng và dễ thấy nhất trong nhà. Khi đọc về điều đó, em chỉ nghĩ, liệu những bông hoa đó có hạnh phúc không. Có bao nhiêu người trả giá cao để mua hoa vì thực sự yêu thích bông hoa đó.


- Chứ nếu cậu là bông hoa, cậu còn muốn gì hơn?


- Em ấy à. Nếu em là Semper Augustus, em chỉ muốn có ai đó yêu em, tới gần em, hôn em, rồi bỏ đi. Đôi khi như thế là đủ rồi, không cần phải bứt người ta ra khỏi mảnh vườn vốn có làm gì. Nhưng em sẽ nhung nhớ người đó mãi mãi. Suốt đời.


Chị xoay người sang, nhìn vào mắt cậu. Cả hai cứ nằm như thế hồi lâu, sử dụng phương thức giao tiếp bằng ánh nhìn. Cho tới khi, chính họ cũng không hiểu vì sao, bằng cách nào, mà môi Đoản đã chạm vào môi chị. Từ tốn, bình thản. Lần đầu tiên Đoản hôn một cô gái, không, một người phụ nữ, một người đàn bà trưởng thành. Đôi môi mềm mại và ấm áp. Bàn tay chị áp lên gương mặt Đoản. Cậu vuốt nhẹ những sợi tóc mai của chị. Làn môi chị lần tìm tới vầng trán, sống mũi, chân mày, đôi mắt, gò má, rồi lại quấn lấy môi cậu. Đoản ôm lấy tấm lưng chị, vuốt dọc cột sống, rồi kéo gần về phía mình. Đoản không nghĩ gì, chị không nghĩ gì. Giây phút đó, họ chỉ có cảm giác như hai cánh chim bay lạc từ một vùng trời nào đó, đã trải qua rất nhiều giá rét và giờ đây đang tìm cách để sưởi ấm cho nhau. Trên môi Đoản có vị mằn mặn của muối. Cậu không dùng tay lau nước mắt cho chị, mà cứ vậy hôn từng giọt từng giọt lăn dài. Người chị run nhẹ trong lòng cậu. Bên tai chị có tiếng Đoản thì thầm:


- Chị đừng buồn, có em ở đây


Câu nói đó, có lẽ là một dạng bản năng đàn ông, khi nhìn thấy phụ nữ khóc. Ở lứa tuổi ngoài ba mươi, chị không còn thổn thức và cảm động như thời thiếu nữ mười tám, đôi mươi nữa. Nhưng vẫn thấy ấm áp như thế. Phải tới lúc này, chị mới nhận ra, giá trị của lời nói chỉ tồn tại vào giây phút mà nó được thốt ra mà thôi. Nó không phải lời thề hứa, càng không phải bản hợp đồng có hiệu lực lâu dài. Chị không trách móc hay kỳ vọng bất cứ điều gì ở Đoản. Đôi môi Đoản trầm, bờ vai rộng và vòng tay Đoản ấm. Chị cần gì hơn là một đêm giữa thành phố lạnh lẽo và đơn côi, có ai đó ở bên chị, nói với chị “đừng buồn, có em ở đây”.


Với chị, chỉ như vậy thôi, đã rất đủ đầy rồi. Đêm đó, bầu trời đầy sao. Và sáng hôm sau, không có giọt mưa nào rớt trên lòng phố.


Nắng sớm tràn qua ô cửa, chiếu xiên trên gương mặt Đoản. Cậu nheo mắt thức dậy, hơi bần thần vì tiếng chim ríu rít ngoài kia. Đoản quờ tay chung quanh để tìm chị, nhưng chỉ thấy một cuốn tản văn đặt ngay ngắn bên cạnh. Cậu ngồi hẳn dậy, mở ra trang đầu tiên. Trong đó viết:



Cảm ơn câu chuyện về Semper Augustus. Tôi không ảo tưởng tới mức nghĩ mình như loài hoa ấy. Nhưng vì một lần có ai đó ngang qua và ghi dấu bằng nụ hôn, tôi nghĩ cuộc sống này vẫn còn chút giá trị. Everything happens for a reason. Cảm ơn vì đã chạm vào nhau. Tôi sẽ nhớ cậu đấy, còn cậu cũng đừng quên hẳn tôi.


S.



Đoản ở lại Sài Gòn thêm hai ngày nữa, rồi trở về Hà Nội, mang theo cuốn sách nhỏ lưu giữ những dòng thư của chị. Cậu theo học ngành tài chính – ngân hàng tới năm hai thì bỏ dở. Đó là khi cậu nhận ra mình đam mê với thiết kế đồ họa. Một chút may mắn, Đoản nhận được học bổng từ một ngôi trường trong Nam. Trở lại Sài Gòn, cậu không còn lạ lẫm như trước, chỉ thấy bận rộn cả ngày. Những tiết học trên lớp, đọc sách trong thư viện, làm freelance cho một công ty thiết kế. Sau khi tốt nghiệp, cậu về làm luôn cho công ty đã cộng tác. Mức lương tương đối dễ sống ở Sài Gòn.


Nhưng Đoản không có bạn gái. Hoặc vì cậu quá bận. Hoặc vì tim cậu quá chật.


Một bữa cuối tuần, Đoản lang thang ở khu phố Tây, bắt gặp một quán bar nhỏ mới mở, tên SA. Quán trang trí đơn giản, gọn gàng. Nhạc Jazz mở êm như ru. Đoản nhìn quanh tìm một chỗ ngồi yên tĩnh và kín đáo. Ánh mắt cậu đưa khắp một lượt, rồi dừng lại ở quầy bar. Nơi đó có một phụ nữ đang ngồi, nhâm nhi một ly Deep Blue, bờ vai đung đưa theo điệu nhạc. Đoản tiến lại gần, rồi đứng yên một lát. Cậu hít một hơi dài, thở ra nhè nhẹ. Cậu nghe thấy giọng mình vang lên:


- Tháng Tám, nhớ em không?


Nhược Lạc




Đăng ký: Viet Blogs

Nguồn tin

Protein gây mất trí nhớ ở tuổi già

Trang Do @ nguontinviet.com

Một nghiên cứu phát hiện tại sao bộ nhớ bị suy giảm theo tuổi tác đã được tìm thấy bởi các nhà nghiên cứu Mỹ . Thí nghiệm trên chuột cho thấy hàm lượng thấp Protein trong não có thể là nguyên nhân của chứng bệnh mất trí nhớ.


Hy vọng phát hiện này có thể dẫn đến phương pháp điều trị chứng bệnh lãng quên , nhưng nó là một bước nhảy lớn từ thí nghiệm ở chuột sang áp dụng cho bộ não con người .


Nghiên cứu , được công bố trên tạp chí Khoa học Translational Medicine, cho biết mất trí nhớ liên quan đến tuổi là một khía cạnh riêng biệt để bệnh Alzheimer.


Nhóm nghiên cứu tại Trung tâm y tế Đại học Columbia bắt đầu bằng cách phân tích não của tám người chết , có độ tuổi từ 22 và 88, người đã hiến tặng nội tạng của mình cho nghiên cứu y tế. Họ tìm thấy 17 gen có mức độ hoạt động khác nhau ở từng độ tuổi.


Một trong những nhà nghiên cứu , giáo sư Eric Kandel , cho biết: ” Thực tế là chúng tôi đã có thể đảo ngược chứng mất trí nhớ liên quan đến tuổi ở chuột là rất đáng khích lệ .


“Ít nhất , nó cho thấy rằng protein này là một yếu tố quan trọng , và nó nói lên một thực tế là mất trí nhớ liên quan đến tuổi là do sự thay đổi chức năng trong tế bào thần kinh của một số loại . Không giống như bệnh Alzheimer , không có thiệt hại đáng kể nào đến tế bào thần kinh .”


“Việc tách lọc những người mắc bệnh Alzheimer và những người suy giảm trí nhớ liên quan đến tuổi trong bệnh viện vẫn là một thách thức , nhưng sự hiểu biết hơn về các cơ chế của mỗi quá trình sẽ thúc đẩy tiến bộ trong lĩnh vực này.”




Đăng ký: Viet Blogs

Nguồn tin

Đã có dấu hiệu sử dụng vũ khí hóa học tại Syria, hơn 1000 người thiệt mạng

Thinker @ nguontinviet.com


Người dân tại Syria đã tìm thấy những mảnh vụn còn sót lại của một quả rốc-két. Các chuyên gia cũng tán thành ý kiến cho rằng đã xảy ra một vụ tấn công bằng một vũ khí hóa học, tuy nhiên họ chưa tìm ra được loại chất độc nào được sử dụng.


Chắc chắn đã có một cuộc tấn công bằng hóa học xảy ra tại phía đông Damascus, một số người dân khu vực đã quay lại được cảnh tượng của vụ tấn công này.


Theo đó kênh ITV News cũng chụp được nhiều hình ảnh về vụ tấn công hủy diệt tại phía đông Damascus.


Nội dung của những hình ảnh gây sốc này là hậu quả của một vụ tấn công được cho do vũ khí hóa học gây nên. Rất nhiều xác người chết nằm la liệt giữa đống đổ nát, họ vẫn đang cố bám vào nhau, một dấu hiệu cho thấy sự chạy trốn đang diễn ra tại khoảnh khắc đó. Tuy nhiên mọi thứ đã qua muộn, hình ảnh này chụp lại từ một gia đình, họ chỉ nằm trong số hàng trăm, hàng nghìn người thiệt mạng trong vụ tấn công này.


Trên bề mặt còn sót lại một số mảnh vụn của đầu đạn hạt nhân, được cho là mang khí độc bên trong.


Các chuyên gia vũ khí đồng ý với ý kiến cho rằng đây là một loại tấn công bằng vũ khí hóa học nào đó, tuy nhiên họ không chắc đây có phải loại chất độc phá hủy hệ thần kinh gây nên hay không.


Phe đối lập cho hay có hơn một nghìn người đã thiệt mạng, tuy nhiên quân đội Syria đã bác bỏ tuyên bố trên.




Đăng ký: Viet Blogs

Nguồn tin

Tây Ban Nha ra bộ luật đánh thuế mặt trời

Thinker @ nguontinviet.com

Có vẻ quan chức Tây Ban Nha đã hết cách trong việc khôi phục lại kinh tế nước nhà, khi mà mới đây họ lên ý tưởng xây dựng một bộ luật để đánh thuế ‘mặt trời.’



Tây Ban Nha là quốc gia luôn ngập tràn ánh nắng, có thể hơi cường điệu một chút tuy nhiên tại những thành phố như Huelva hay Seville luôn có khoảng 3000 giờ đồng hồ ánh nắng được chiếu trong mỗi năm. Với lượng ánh năng lớn như vậy, Tây Ban Nha đã tích cực xây dựng nhiều nhà máy năng lượng mặt trời trong vòng hơn 10 năm qua, quốc gia này đã đạt được rất nhiều tiến bộ trong việc thúc đẩy sử dụng ánh sáng mặt trời, và là quốc gia hàng đầu có công suất năng lượng mặt trời chuyển giao thành quang điện được lắp đặt.


Tuy nhiên cũng chính vì lý do này nên sản lượng điện sinh ra từ các nhà máy năng lượng mặt trời đã vượt quá 60% so với nhu cầu. Sự mất cân đối này đã gây ra trở ngại cho chính phủ Tây Ban Nha, khiến họ mắc nợ những nhà máy sản xuất điện, món nợ này lên tới 26 tỷ euro (khoảng 34,73 tỷ USD).


Để thoát khỏi tình cảnh khó khăn này, chính phủ Tây Ban Nha đã đề xuất các khoản thuế rất tốn kém và khó tin, trong đó có việc đánh thuế mặt trời –Chính phủ cố gắng thu hẹp phạm vi sử dụng những tấm pin mặt trời bằng cách đánh thuế những người hay các doanh nghiệp sử dụng các tấm pin đó.


Mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn khi sự thật có rất nhiều người dân đang sử dụng những tấm pin mặt trời này để tự tạo ra điện rẻ hơn so với giá của các công ty điện cung cấp, thành ra bộ luật này đưa ra chả khác gì nhắm vào người dân Tây Ban Nha cả.


Các quốc gia như Đức, Mỹ cũng đang chờ xem diễn biến tiếp theo tại Tây Ban Nha, biện pháp này vốn không được lòng dân, nhiều chuyên gia cho rằng sẽ có một cuộc phản kháng trên diện rộng. Rất có thể sẽ có nhiều cuộc biểu tình xảy ra. Theo cố vấn cao cấp của viện phát triển bền vững và quan hệ quốc tế IDDRI, Teresa Ribera cho rằng ‘chính quyền đang tự đưa ra cách để người dân chống đối mình.’




Đăng ký: Viet Blogs

Nguồn tin

Hai mẹ con cầm đầu tổ chức chiếm đoạt 1.1 triệu USD

Thinker @ nguontinviet.com

Một gia đình bao gồm mẹ và con gái đã tham gia một đường dây hẹn hò lừa đảo trên Internet, số tiền mà cặp đôi này chiếm được lên tới con số 1.1 triệu USD, tổng cộng hình phạt giành cho 2 người này lên tới 27 năm.



Theo đó bà mẹ Karen Vasseur, 63 tuổi và cô con gái Tracy, 42 tuổi đã lừa gạt những nạn nhân trên bằng cách giả danh là những nhân viên của dịch vụ tìm kiếm tình yêu tại Hoa Kỳ.


Tổng số người bị lừa đảo lên tới con số 374 nạn nhân trải rộng khắp thế giới bao gồm Hoa Kỳ và hơn 40 quốc gia khác.


“Họ không chỉ phá vỡ luật lệ mà họ còn phá nát trái tim của biết bao người trên toàn thế giới”, cảnh sát cho biết.


Hai người đàn bà trên đã nhận tội kể từ năm ngoái sau khi bị bắt.


Cô con gái sẽ phải đối mặt với 15 năm tù, trong khi đó bà mẹ sẽ phải bóc lịch trong vòng 12 năm.



Ngoài ra Tracy Vasseur sẽ phải nhận thêm bốn năm tù vì liên quan đến nỗ lực giành quyền thừa kế của một đứa trẻ, và gây ảnh hưởng xấu tới một công chức.


Chính quyền Colorado cho hay bộ đôi này còn điều khiển một số thành viên khác trong cùng đường dây, tuy nhiên những người này không bị bắt giữ.


Theo đó những công tác viên này sẽ tìm kiếm và lọc ra những mục tiêu có khả năng kiếm chác được trên các website truyền thông xã hội phổ biến hay ở những trang hẹn hò trực tuyến.


Sau khi xác định được con mồi họ sẽ gọi điện tới và kể với nạn nhân kể về những câu chuyện thống thiết nhằm chiếm đoạt tiền của nạn nhân.


Theo tòa án cho biết có một giao dịch cao nhất lên tới $59,000.


Mặc dù cặp đôi này bị bắt, tuy nhiên số tiền không thu hồi lại được vì đã được chuyển tới đồng bọn của chúng trên toàn thế giới.


Số tiền này được chuyển đến các nước như Nigeria, Anh, Ấn Độ, UAE và Ecuador.




Đăng ký: Viet Blogs

Nguồn tin

Nghèo khó khiến trí óc trở nên tồi tệ hơn

Thinker @ nguontinviet.com

Cảnh đói nghèo, khó khăn và những phiền muộn đi kèm đòi hỏi rất nhiều năng lượng tinh thần, thế nên người nghèo còn lại rất ít trí óc để dành cho các lĩnh vực khác của cuộc sống, theo nghiên cứu mới công bố hôm thứ 5.



Sự căng thẳng đầu óc có thể khiến người nghèo mất khoảng 13 IQ và có khả năng quyết định và hành động theo cách sai lầm trong những giai đoạn khủng hoảng tài chính của họ.


“Kết quả nghiên cứu của chúng tôi cho thấy nếu bạn là người nghèo, tiền không chỉ là thứ duy nhất khuyết thiếu, mà khả năng nhận thức cũng bị thâm hụt nghiêm trọng.” nhà kinh tế học Sendhil Mullainathan tại đại học Harvard cho hay.


Trong một loạt các thí nghiệm từ đại học Harvard, Princeton và các trường đại học khác từ bắc Mỹ cho thấy chính vì việc lo lắng về tài chính đã tác động trực tiếp vào nhận thức của người nghèo, khiến cho những bài kiểm tra logic tỏ ra yếu kém.


Không có nghĩa người nghèo là ngu ngốc, kết quả cho thấy họ có điện não yếu, và trí óc hoạt động ở tần suất không cao, mà theo nghiên cứu gọi là “băng thông tinh thần thấp”, thường xuyên xuất hiện căng thẳng ở những thời điểm không cần thiết.


“Chúng tôi cho rằng việc thiếu hụt nguồn lực tài chính có thể dẫn đến sự tự do nhận thức.”


Eldar Shafir, một giáo sư tâm lý học cho biết không phải do căng thẳng nói chung, mà do chính những lo lắng về tài chính có thể dẫn đến những quyết định thiếu sáng suốt.


“Người nghèo thường có hiệu quả cao khi tập trung vào những vấn đề gây bức xúc”, ông nói “Tuy nhiên họ lại không dành băng thông sót lại để cống hiến cho những nhiệm vụ khác.”


“Vì vậy nếu bạn sống trong nghèo khó, bạn sẽ dễ dàng mắc lỗi hơn, thậm chí sẽ nhận phải chi phí đắt hơn khi hoàn thành một số việc, rất khó để tìm được lối thoát.”


Tuy nhiên kết quả nghiên cứu cũng cho hay IQ của người nghèo sẽ được tăng lên khi họ trở nên giàu có.




Đăng ký: Viet Blogs

Nguồn tin

Bệnh nhân nguy kịch sau khi y tá làm hỏng thận

Thinker @ nguontinviet.com

Paul Fudacz, Jr. đã dành thận của mình để tặng em gái Sarah, nhưng do lỗi của y tá nên cô gái đang lâm vào tình cảnh nguy kịch.



Gia đình Fudacz đang đâm đơn kiện bệnh viện, nơi vụ việc xảy ra.


Theo The Daily Mail, các bác sĩ phẫu thuật tại trung tâm y tế đại học Tolde đã loại bỏ một quả thận từ Paul Fudacz Jr. Trong khoảng gần một năm trước, quả thận này được hiến tặng đề dành cho Sarah để có thể cứu sống cô. Tuy nhiên, nữ y tá của bệnh viện, Judith Moore, đã đổ mất phần dung dịch đá ngâm cùng quả thận khiến nó bị hư hỏng.


Các bác sĩ đã cố gắng giải thích và thuyết phục cơ quan chức năng về vụ việc đã xảy ra tại bệnh viện, tuy nhiên kết quả không được như ý.


Trung tâm y tế trên đã tìm được một nhà tài trợ khác cho việc điều trị và chi phí đi lại để Sarah có thể phẫu thuật ở Colorado, nhằm yêu cầu gia đình rút đơn kiện. Trước đó, gia đình Fudacz đã đệ đơn lên tòa án Columbus vào ngày 29 vừa qua, đòi bồi thường 25.000 USD, cộng với lãi suất và chi phí của bệnh viện.


Trung tâm ý tế vào hôm thứ 3 đã có lời giải đáp cho gia đình fudacz, thừa nhận quả thận này đã bị hỏng nhưng phủ nhận tuyên bố của gia đình Funacz. Tài liệu này cũng yêu cầu gia đình Fudacz hủy bỏ đơn khiếu nại, và cho rằng đó là sơ suất của bộ y tế.


Theo tòa án cũng cho hay gia đình Fudacz “không có quyền yêu cầu đòi bồi thường thiệt hại thay cho một người đã đủ tuổi trưởng thành”.


Tiến sĩ Michael Rees, người thực hiện phẫu thuật, vẫn làm việc tại trung tâm y tế trên, còn 2 y tá Mooore và Melanie Lemay đã nghỉ việc. Các quản lý chính của ca phẫu thuật cũng đề nghị được trả lương để rời khỏi bệnh viện.




Đăng ký: Viet Blogs

Nguồn tin

Thứ Năm, 29 tháng 8, 2013

Miễn phí bản quyền phần mềm Wondershare PDF Converter Pro (79,95 USD) – chuyển đổi file PDF scan sang Word

Đỗ Lê Vũ @ nguontinviet.com

Thời gian miễn phí: từ nay đến hết 14h00 ngày 05/09/2013 theo múi giờ GMT+07.



Wondershare PDF Converter Pro là phần mềm được đánh giá rất cao, và là một trong những phần mềm được bán chạy nhất trong lĩnh vực chuyển đổi định dạng PDF.



  • Hỗ trợ OCR (Optical character recognition – nhận dạng ký tự quang học): phần mềm không chỉ chuyển đổi được các file PDF thông thường, mà còn có thể chuyển đổi được những file PDF dạng scan sang các định dạng tài liệu khác có thể chỉnh sửa được như Word / Excel/ PPT/ EPUB/ HTML…

  • Khả năng chuyển đổi mạnh mẽ: có thể chuyển đổi tất cả các loại file PDF sang Word / Excel/ PPT/ EPUB/ HTML hoặc hình ảnh(.jpg, .png, .gif, .bmp and .tiff)

  • Có khả năng chuyển từ các định dạng khác sang PDF: hỗ trợ Microsoft Word, Excel, PowerPoint, và nhiều định dạng khác.

  • Giúp bạn bảo vệ file PDF bằng password: bạn có thể đặt password cần để mở file PDF, hoặc password cần để chỉnh sửa… Chức năng này rất hữu ích khi bạn cần bảo vệ thông tin trong file PDF.

  • Kết hợp nhiều file PDF: phần mềm hỗ trợ bạn kết hợp nhiều file PDF nhỏ thành một file PDF lớn.

  • Chuyển đổi được file PDF đã được bảo vệ bằng password: phần mềm có khả năng chuyển đổi được cả file PDF đã được mã hóa mà không cần tới password giải mã.

  • Giữ lại chất lượng và bố cục nội dung sau khi chuyển đổi: toàn bộ chất lượng hình ảnh, biểu đồ, bố cục cột, bảng biểu… đều sẽ được giữ lại như bản gốc.

  • Hỗ trợ chuyển đổi hàng loạt file cùng một lúc: phần mềm có thể xử lý tới 200 file cùng một lúc, giúp bạn tiết kiệm được rất nhiều thời gian.


Bạn đọc có thể tìm hiểu thêm thông tin tại trang chủ của phần mềm. Wondershare PDF Converter Pro thông thường được bán với giá 79,95 USD, bạn đọc hãy nhanh tay để nhận được bản quyền phần mềm miễn phí.


Bạn đọc có thể nhận được bản quyền miễn phí tại đây. Sau khi điền email và họ tên, bạn hãy nhấn vào nút Aktivieren >>



Bạn sẽ nhận được email có chứa thông tin đăng ký bản quyền.



Sau đó dùng thông tin nhận được để đăng ký bản quyền của phần mềm.



Báo Việt Trẻ sẽ thường xuyên cập nhật thông tin và đem lại cơ hội sử dụng những phần mềm tốt nhất với bản quyền miễn phí cho bạn đọc.




Đăng ký: Viet Blogs

Nguồn tin

Gần 9 triệu người Mỹ cần đến thuốc ngủ

Linh Nguyen @ nguontinviet.com

Theo một nghiên cứu gần đây thì có đến 9 triệu người Mỹ phải cần đến sự hổ trợ của thuốc ngủ. Phần lớn trong số họ là phụ nữ trên 50 tuổi. Theo các nhà nghiên cứu thì con số trên chưa phản ảnh đúng, khi mà còn nhiều người khác ngoài thống kê mua thuốc ngủ không cần kê toa của bác sĩ, cũng như số khác thì vẫn chịu đựng sự mất ngủ.




Đăng ký: Viet Blogs

Nguồn tin

Miễn phí bản quyền phần VideoFlick 1.0.2.8 (29,95 USD) – chỉnh sửa video và hơn thế nữa

Đỗ Lê Vũ @ nguontinviet.com

Thời gian miễn phí: từ nay đến hết 14h00 ngày 30/08/2013 theo múi giờ GMT+07.



VideoFlick là phần mềm đa năng, có thể giúp bạn chỉnh sửa và chuyển đổi định dạng hình ảnh, video. Phần mềm còn có thể giúp bạn tổng hợp nhiều đoạn video và nhiều hình ảnh lại với nhau để làm slideshow nữa.


VideoFlick có thể giúp bạn sửa lại hiệu ứng mắt đỏ ở hình ảnh, những hình chụp buổi tối với đèn flash rất dễ bị hiệu ứng này. Phần mềm còn cho phép bạn phối lại màu sắc, điều chỉnh độ sáng tối, thay đổi kích thước, hoặc cắt nhỏ hình ảnh.


Bạn có thể dùng VideoFlick để cắt ra một đoạn clip nhỏ trong một video dài, bạn cũng có thể dùng phần mềm này để thay đổi kích thước video, và có thể thêm cả watermark vào video nữa.


VideoFlick hỗ trợ cho bạn chức năng upload hình ảnh và video trực tiếp lên Youtube, Flickr. Phần mềm còn hỗ trợ chức năng ghi đĩa, bạn có thể dễ dàng ghi lại hình ảnh, video vào CD/DVD.


Bạn đọc có thể tìm hiểu thêm thông tin tại trang chủ của phần mềm. VideoFlick thông thường được bán với giá 29,95 USD, bạn đọc hãy nhanh tay để nhận được bản quyền phần mềm miễn phí.


Bạn đọc có thể download VideoFlick 1.0.2.8 với bản quyền miễn phí tại đây. Báo Việt Trẻ sẽ thường xuyên cập nhật thông tin và đem lại cơ hội sử dụng những phần mềm tốt nhất với bản quyền miễn phí cho bạn đọc.




Đăng ký: Viet Blogs

Nguồn tin

Miễn phí bản quyền phần mềm ThunderSoft Slideshow Factory 3.4.1 (39,95 USD) – tạo slideshow từ hình ảnh và video

Đỗ Lê Vũ @ nguontinviet.com

Thời gian miễn phí: từ nay đến hết 14h00 ngày 30/08/2013 theo múi giờ GMT+07.


ThunderSoft Slideshow Factory là phần mềm giúp bạn tạo slideshow từ hình ảnh và video. ThunderSoft Slideshow Factory có giao diện thân thiện, dễ sử dụng, phần mềm có một thư viện hiệu ứng rất đẹp để các bạn làm slideshow. Bạn có thể thêm nhạc nền, thêm ghi chú… Phần mềm cung cấp sẵn cho bạn 70 template động, giúp những người mới làm quen với slideshow có thể nhanh chóng hoàn thành tác phẩm của mình.


Bạn có thể chọn nhiều định dạng cho tác phẩm sau khi biên tập với ThunderSoft Slideshow Factory, bạn có thể chọn định dạng SWF, EXE, screen saver, hoặc các định dạng video có thể upload lên Youtube.



Các đặc điểm của ThunderSoft Slideshow Factory:



  • Hỗ trợ nhiều hiệu ứng và có hơn 70 template động.

  • Hỗ trợ các định dạng audio: .mp3, .wav, .wma

  • Hỗ trợ tất cả các định dạng hình ảnh.

  • Cho phép xuất ra SWF, EXE, screen saver hoặc các định dạng video: WMV, AVI, MP4…

  • Cho phép tạo album hình hoặc video HTML5, có thể xem được trên các phiên bản mới hỗ trợ HTML5 và CSS3 của tất cả các trình duyệt hiện tại.

  • Xuất ra định dạng .SWF hỗ trợ Google Adwords.


Bạn đọc có thể tìm hiểu thêm thông tin tại trang chủ của phần mềm. ThunderSoft Slideshow Factory thông thường được bán với giá 39,95 USD, bạn đọc hãy nhanh tay để nhận được bản quyền phần mềm miễn phí.


Bạn đọc có thể download ThunderSoft Slideshow Factory 3.4.1 với bản quyền miễn phí tại đây. Báo Việt Trẻ sẽ thường xuyên cập nhật thông tin và đem lại cơ hội sử dụng những phần mềm tốt nhất với bản quyền miễn phí cho bạn đọc.




Đăng ký: Viet Blogs

Nguồn tin

Chị ơi! Ngày mai đợi anh đi học nhé!

Nguồn tin: Walking Alone

- Chị kia….Sang đây ăn cơm với anh.


Tôi giật bắn người, nhưng cũng nở một nụ cười.


- Thôi. Em cứ ăn đi.


- Thế chào chị!


Xong xuôi, thằng nhóc quay ngoắt đi.


p/s: Với sự trở lại, truyện ngắn của tớ nhân vật: Nữ luôn có tên là Ki. Nam có tên là Ju^^


***


Ju là thằng nhóc kì quái nhất mà tôi biết kể từ lúc chuyển sang xóm trọ mới này. Ấn tượng đầu tiên của tôi về Ju cũng là cái lời mời sang nhà ăn cơm của nó. Tôi còn nhớ hôm đầu tiên chuyển nhà, trong khi đang bận rộn sắp xếp lại một đống đồ đạc lỉnh kỉnh, thì có một thằng nhóc bỗng xuất hiện một cách thình lình trước cửa nhà tôi, nói gần như quát lên.


- Chị kia… Sang đây ăn cơm với anh.


Tôi giật bắn người, nhưng cũng nở một nụ cười.


- Thôi. Em cứ ăn đi.


- Thế chào chị.


Xong xuôi, thằng nhóc quay ngoắt đi.


Ở đây đã 2 tuần, nhưng lần nào tôi cũng bị cái giọng lanh lảnh của nó làm giật mình với lời mời ăn cơm. Và cũng đã đủ 14 lần tôi mỉm cười và đáp “Thôi. Em cứ ăn đi” Và cũng đủ từng ấy lần nó quay ngoắt đi sau khi vênh mặt mà nói “Thế chào chị.”


chuyện tình đáng yêu


Ban đầu tôi nghĩ nó trẻ con và cố bày trò trêu trọc. Được hai ba ngày, tôi nghĩ nó dở hơi hay đại loại là có vấn đề. Càng tiếp xúc nhiều, tôi càng thấy đúng.


Nó rất là quái đản!


Quái đản là dãy nhà trọ có 8 phòng, thì 6 phòng còn lại hầu như mọi người ít khi nói chuyện với nó. Hay đại loại là nó không trêu trọc họ. Phòng nó số 8. Phòng cuối. Bên cạnh phòng tôi. Số 7.


Quái đản ngay cả cách xưng hô với tôi. Nó gọi tôi là chị xưng anh.!!!


Khi tôi la nó hỗn và xấc xược, thì nó vênh váo lên mà tự đắc:


- Thì chẳng phải chị gọi anh như thế trước rồi còn gì.


Rồi bằng cái vẻ mặt như vừa cau có, lại có chút gì đó tự đắc, nó oang oang kể lại nguyên nhân của cái cách xưng hô Anh- Chị đấy.


Mọi chuyện được bắt đầu như thế này….


***


Đó là một ngày tôi lang thang trên vài con phố quen để tìm công việc làm thêm. Đang lơ ngơ thì bất chợt, tôi thấy phía trước mình, một tờ 20 nghìn xanh lét.


Tim tôi đập rộn ràng. Rõ là ở hiền gặp lành mà. Đi tìm việc lại thấy được tiền. Rồi cũng cẩn thận ngó trước ngó sau, với nét mặt như vừa trúng sổ xố độc đắc, tôi hân hoan bước tới.


Khi cánh tay vừa chạm tới đồng tiền thì:


- Hey. Chị kia.


Tôi giật thót. Cánh tay với tư thế cúi xuống cầm tờ tiền đơ ra. Cũng có phần cảm thấy xấu hổ. Nhưng rồi cũng cố xoay sở cho ra vẻ tự nhiên nhất, tôi cười cứng ngắc.


Ngẩng đầu lên gặp ngay ánh mắt hình viên đạn của một tên áng chừng cũng bằng tuổi tôi. Nhưng dù gì mình cũng là kẻ hám tiền và có phỏng đoán hắn là chủ nhân của tờ tiền này. Áp dụng bài học lịch sự, tôi niềm nở.


- Có chuyện gì vậy anh?


Viền môi người đối diện khẽ nhếch lên, hắn không nói gì, chỉ móc ngón trỏ và chỉ tay xuống dưới đất.


Tôi thuận mắt nhìn theo. Nuốt nước bọt. Hỏi lại.


- Ý anh là…?


- Chỗ này là khu vực chuẩn bị có cuộc thi nhảy Flashmob. Nếu tôi nhớ không nhầm thì chị cứ đi cái dôi giày bẩn toàn cát này vào khu vực chúng tôi vừa dọn dẹp sạch sẽ đã gần chục vòng rồi đấy.


Tôi hồ nghi ngó trước ngó sau. Rồi trong lòng cũng có chút cảm giác kì quái khi đằng sau toàn vết giày. Không phải là giày tôi bẩn, mà là cái chỗ này quá sạch!


Nhưng kì thực trong lòng cũng có chút khấp khởi, thì ra là hắn không biết gì về tờ tiền nằm dưới đất kia.


Tôi cười như không, gật đầu rối rít.


- Được, được! Giờ tôi đi. Nhưng để tôi nhặt tiền đã.


Người đối diện với ánh mắt hồ nghi, sau cũng gật đầu.


Tôi gượng gạo nhặt tờ tiền, quay lưng, định bụng chuồn thẳng. Thì đằng sau, vẫn còn có tiếng nói.


- Chị đúng là mẫu thanh niên nghiêm túc đấy. Tiền đó là tiền giả mà. Biết nhặt rác thế là tốt.


Tôi tím mặt. Hận một điều là không có cái lỗ nào ở đây. Không phải đẩy, để tôi tự nhẩy!


***


Đấy là lần đầu tiên tôi quen Ju. Chính xác là nó kém tôi 2 tuổi. Chẳng biết nó có bản lĩnh hay có tài thuyết phục hay đại loại là tài hùng biện gì mà được bố mẹ cho phép ra ở riêng năm lớp 12 để ôn thi đại học.


Nhưng rồi tôi cũng té ngửa. Dãy trọ mà tôi thuê là dãy trọ nhà nó!


ngạc nhiên tột độ


Tôi cũng không quan tâm tới cuộc sống của nó cho lắm, cho tới khi cứ mỗi lần đến bữa ăn cơm, nó đều thoắt ẩn thoắt hiện trước cửa nhà tôi mà gào lên 8 chữ.


- Chị kia…Sang đây ăn cơm với anh.


Chẳng là tôi ở một mình một phòng, sáng thì đi học, trưa về ăn uống qua loa, đến chiều lại đi làm thêm. Có lẽ để ý thấy cái thời gian biểu lười nấu ăn của tôi nên nó mời như vậy, hay có thể là nó mời cho có phép lịch sự.


Tôi cũng sẽ giả đò cho qua chuyện và mặc xác nó, nếu như nó không xuất hiện ở câu lạc bộ ghita mà tôi mới tham gia.


Răng tôi suýt vập vào chiếc ghi-ta khi thầy giáo dạy ghi-ta của chúng tôi thông báo.


- Lớp chúng ta vừa nhận thêm một thành viên mới đăng kí. Nhỏ tuổi nhất nhưng có niềm đam mê ghi-ta đáng để ngưỡng mộ.


Và theo sau đó, là cái vẻ mặt nhơn nhơn của nó – Ju.


Oái oăm thay, nó hùng dũng chọn chỗ ngồi cạnh tôi. Hắng giọng.


- Chào chị! Là anh đây.


Phật dạy rằng “Kiếp trước phải ngoái đầu 500 lần, mới đổi lại một lần thoáng qua nhau ở kiếp này”. Chắc để đổi lại những lần “tình cờ” như thế này để gặp tên tiểu quỷ Ju bên cạnh, kiếp trước tôi phải ngoái đầu đến mức gãy cả cổ mất!


Nhưng tôi luôn tin tưởng rằng, những người mình đã gặp trong cuộc đời này, đều là cái “duyên”. Bằng chứng là, cũng ở lớp ghi-ta này, tôi gặp lại Minh.


Minh là chàng trai mà tôi từng yêu. Đúng, bây giờ thì chúng tôi đã chia tay.


Dù đúng, dù sai, thì sau mối tình đổ vỡ, con gái vẫn luôn là người chịu tổn thương nhiều nhất.


Tôi vẫn không tin vào những điều sến súa như thế. Nhưng giờ, thì tôi tin.


Bằng chứng là trước đó tôi vẫn tự cho mình là một cô gái mạnh mẽ, không khụy lụy vì tình yêu và cũng sẽ không bao giờ tỏ ra mình là người níu kéo.


Nhưng giá như những gì ta làm đều như những gì ta nghĩ.


Chi oi cho anh di hoc voi 1 e1376109099588 Chị ơi! Ngày mai đợi anh đi học nhé!


Tôi vẫn không sao quên được Minh. Và con tim, vẫn xót xa như ngày nào khi gặp lại. Có hai lí do để khi chia tay người ta vẫn có thể là bạn. Một là : Còn yêu. Hai là : Trước đó chưa tồn tại cái gọi là tình yêu.


Tôi luôn tự hỏi bản thân rằng, liệu tình cảm trong một năm qua, đó có phải là tình yêu hay là không? Để rồi bây giờ, chúng tôi vẫn là những người bạn. Tuy ít gặp mặt, nhưng vẫn thi thoảng nhắn tin, thi thoảng gọi vài ba cuộc điện thoại vu vơ, và giờ, tình cờ gặp nhau ở câu lạc bộ ghi-ta mới khai giảng này.


- Hey Ki! Chị chỉ cách chơi đàn cho anh với!


Tim tôi suýt vọt ra khỏi lồng ngực. Bao suy nghĩ trong đầu đứt đoạn. Cảm giác như mình đang cố gắng thổi phồng một quả bóng bay, còn nó thì cầm một chiếc kim và…”đoàng”!


Tôi gần như gào lên.


- Lần sau không thể nói nhỏ hơn được hả Ju?


Thằng nhóc bĩu môi.


- Anh nói lần thứ ba đấy rồi chị ạ. Tại chị không chú tâm đấy chứ.


Tôi lườm nó cháy sém, rồi cũng cầm lấy cây đàn mà nó đang chìa ra.


- Đây. Cây đàn ghita của chúng ta có sáu dây, khi ôm đàn không bấm gì cả tính từ trên xuống dưới sáu dây đó sẽ tương ứng với: Mì – Là – Rê – Sol – Si – Mí.


Nó phấn khích reo lên.


- Hay quá chị ơi. Chỉ anh cách dùng những dây xem nào.


Xem ra thì nó cũng có niềm đam mê ghi-ta và cũng khá nghiêm túc khi nghe tôi giảng. Tôi hạ giọng.


- Ngón cái đánh 3 dây 1,2,3 bằng cách bật từ trên xuống, ngón trỏ đánh dây 4 bằng cách móc từ dưới lên, ngón giữa đánh dây 5 bằng cách móc từ dưới lên, ngón áp út đánh dây 6 cũng bằng cách móc từ dưới lên.


Ju gật gù ra điều tâm đắc lắm. Nó hỏi.


- Đấy là cách đánh bên tay phải hở chị?


- Ừ


Sau rồi nó than.


- Nhưng anh thuận tay trái chị ơi!


Một luồn khí nóng dâng lên trong người, tôi để phăng cây đàn sang người nó, quát.


- Vậy để tí thầy giáo dạy.


Xét thấy phản ứng của tôi, nó ôm cây đàn cười khanh khách. Tôi ngó lơ, giả tảng theo dõi những bài nhạc trước mặt, nhưng kì thực thì vẫn đang ngầm để ý Minh.


Minh dạo này gầy quá. Nhưng nụ cười thì vẫn ấm áp như ngày nào. Tôi biết là Minh vẫn chưa thấy tôi ở lớp học ghi-ta này. Vì Minh ngồi bàn 1 còn tôi thì chọn bàn cuối. Kì thực là tôi cũng không biết nên mở lời với Minh như thế nào. Vui vẻ như chào một người bạn mà 3 tháng nay chỉ dám gọi điện nhắn tin hay chỉ mỉm cười?


Và rồi tôi chọn cách im lặng!


Phía trên bục giảng, thầy giáo dạy ghi-ta bắt đầu giới thiệu về lớp, rồi nhấn mạnh vào một niềm vinh dự mà lớp học ghi-ta của chúng tôi đang có, đó là một thành viên xuất sắc từng đoạt giải nhất ghi-ta thành phố tham gia.


Chính thức tôi bị sặc nước miếng khi thầy giáo mời người tên Ju lên bục giảng chơi một bài ghi-ta khởi động không khí.


Thế té ra là nó, cái tên Ju kia, không những không biết chơi ghi-ta mà còn chơi rất đỉnh. Té ra là vừa mới đây thôi nó lừa tôi. Và té ra là tôi vừa múa rìu qua mắt thợ?


Nhưng mà nó chơi tay trái thật. Cũng khá cừ. Tôi vừa chắm chú theo dõi nó chơi ghi-ta, vừa cố trấn an nỗi bực tức trong lòng.


….


guitar


Suốt giờ học ghi-ta, nó cứ chăm chăm nhìn vào cây đàn của tôi. Tôi cáu. Gắt.


- Đàn tôi có nhọ à?


Nó bĩu môi.


- Làm gì có.


- Thế sao cứ nhìn chằm chằm cây đàn của tôi. – Tôi lườm.


- Đàn nó có biết ngượng đâu mà chị phải lo.


- Nhưng mà tôi thấy bất tiện.


Nó ỉu xìu.


- Người gì đâu mà đanh đá. Không định làm thanh niên nghiêm túc nữa à?


Tôi biết là nó đang nhắc tới cái vụ 20 nghìn giả kia. Tôi cũng biết là nó đang cố tình trọc tức tôi. Nhưng dù sao thì nó vẫn là đứa con nít, tôi miễn cưỡng nghĩ như thế, rồi cất giọng trong trẻo.


- Hey nhóc. Chơi trò chơi không?


- Có có có. Trò gì vậy?


- Trò “Xem ai im lặng lâu hơn” ha!


Và sau khi gật đầu đồng ý phần thưởng là một chầu kem, nó mới buông tha cho tôi. Giờ học đàn cũng trật tự từ giây phút ấy.


***


Tan giờ học, khi đang lách cách lấy xe.


- Ki?


Người duy nhất gọi tên tôi bằng cái cách như vừa hỏi, vừa gọi ấy, là Minh. Xốc chiếc balo trên vai, tôi giả đò như là ngạc nhiên lắm.


- Ủa. Minh hả. Trùng hợp quá ha!


Minh cười. Đẩy chiếc xe đạp ra khỏi chỗ để xe giúp tôi, đáp.


- Ừ. Trùng hợp quá. Dạo này trông Ki xinh hơn trước đấy.


Tôi cười híp mí.


- Còn trông Minh thì gầy hơn trước và xấu nữa.


Nói xong câu ấy. Chính thức là tôi thấy ngại. Nhưng Minh thì cười lớn.


- Haha. Ki cũng không khác ngày trước là mấy nhỉ. Thì nó có quy luật mà.


- Quy luật?


- ừ.


Minh ngừng cười, đôi mắt nâu nhìn xa xăm về một nơi nào đó.


Rồi, ở đâu đó, có một giọng nói…


- Yehhhh. Chị ơi đi ăn kem với anh thôi.


Tôi chết điếng người. Bên kia đường, lại là cái tên tiểu quỷ ấy, và cái lời hứa ăn kem sau cái trò chơi ” Xem ai im lặng lâu hơn” trong lớp học. Tôi cười như mếu, vẫy tay đáp lại.


- ừ. Đợi chị chút.


Nhưng chưa chờ tôi nói lời cuối với Minh, nó chạy tót sang, toe toét.


- Em chào anh ạ. Tạm biệt anh nhé. Bây giờ em với chị Ki đi ăn kem đây.


Tôi giận đến tím mặt. Nhìn ánh mắt khó hiểu của Minh, tôi cười rề rề giải thích.


- Ầy. Đây là Ju. Em họ của Ki. Được cái là nó cũng háu ăn lắm. Để ở nhà không an tâm nên Ki mang tới lớp học ghi-ta. Nó vừa chơi đàn lúc đầu tiết ấy. Được cái là đàn hay và quậy. Giờ Ki cho em đi ăn Kem, hẹn Minh khi khác.


Nói xong, tôi kéo tay Ju lôi đi.


***


Suốt quãng đường từ lớp ghi-ta tới quán Kem, mặt Ju luôn trong tư thế đằng đằng sát khí. Dù không quay người lại, nhưng tôi biết, phía sau yên xe, khuôn mặt nó sẽ là như thế.


Tôi gợi chuyện.


- Bộ không thích đi ăn kem nữa hả?


- Em họ cơ à?


- Haha. Ra là ấm ức à? Hay nhóc muốn là em ruột.


- Chị làm anh bực mình rồi đấy. Qua chở đến quán Kem nhanh đi.


Dù không nhìn thấy nó, nhưng tôi vẫn cố ngoái cổ lại lườm.



- Chị ơi. Cho em 5 cốc kem đủ loại : Xoài – Socola – Dâu – Mít – Dứa. Tất cả cho vào một chiếc cốc lớn nhé chị.


Chính thức là tôi thấy cắn dứt lương tâm cái ví khi đã rủ nó chơi trò “Xem ai im lặng lâu hơn” trong lớp học để rồi tương lai sẽ bị viêm màng túi cục bộ. Ngậm ngùi gọi cốc nước lọc. Nó thì chẳng mảy may để ý, vẫn hồn nhiêm ngắm cốc kem to gần bằng cái chậu đủ màu hấp dẫn trên bàn, sau mới liếc sang cốc nước lọc của tôi.


- Ủa. Chị không ăn Kem sao?


Tôi thều thào.


- Đổi không?


Nó lắc đầu nguây nguẩy. Sau rồi cầm một chiếc thìa, đưa cho tôi.


- Ăn chung ha.


Xem ra thì nó cũng có chút biết điều. Nhưng khi tôi vừa cho một thìa Kem vào miệng, nó hỏi ngay.


- Người lúc nãy là người yêu cũ của chị à?


Tôi ậm ừ.


- Bạn chị.


Thấy vẻ mặt đó của tôi, bỗng dưng nó cười.


- Ra là đúng. Mà công nhận ngày trước chị có con mắt nhìn người ghê. Có vẻ hơi gầy.


Tôi gẩy gẩy đĩa kem, thật thà khai.


- Lần trước không gầy như thế.


Nó gật gù, ra điều đã hiểu. Khẽ à lên một tiếng.


- Có một quy luật là. Sau khi chia tay, con trai có vẻ xấu hơn trước. Con gái thì ngược lại. Có vẻ lại đẹp ra. Chị thấy anh nói có đúng không?


Tôi không biết là Ju nói đúng hay sai. Nhưng những gì nó nói, khiến tôi có chút mơ hồ. Thật ra thì tôi cũng không biết mối quan hệ giữa tôi và Minh kết thúc vì lí do gì. Chỉ biết rằng, một ngày nắng trong, Minh nói với tôi rằng: ” Ki, chúng ta chia tay nhé.” Tôi không níu kéo khi đấy, chỉ thấy những vệt nắng trở nên nhòe nhoẹt. Những ngày sau đó, tôi lạc lõng, tôi bơ vơ.


Sau tưởng quen, nhưng mỗi khi tình cờ gặp Minh, tôi vẫn không thể tỏ ra là mình bình thường được. Rõ ràng là chẳng thể là bạn như trước, vì trước đó đã từng là một đôi. Cũng chẳng thể tỏ ra là người xa lạ, vì đã từng quá thân thiết. 3 tháng là quãng thời gian không đủ để tôi quên Minh.


- Hey Ki. Chị thấy anh nói có đúng không? Lần thứ hai rồi đấy.


Nhìn điệu bộ cau có của Ju, tôi phì cười. Gật đầu.


vui vẻ


Lúc về, JU đòi đổi vị trí. Tức là nó chở tôi còn tôi thì ngồi sau xe đạp. Khi tôi rú ầm lên ở đằng sau xe, nó gần như thét lên.


- Bộ chị khùng hả. Con gái con đứa. Ngồi thế có mà cày răng xuống đường à?


Tôi trong tư thế ngồi quay ngược lại với yên xe, cười khanh khách.


- Lâu rồi chị không được ngồi ngược thế này. Cảm giác thật là thú vị.


- Đúng là….Trẻ con. Thế có mát không?


- Gió quá trời. Tiếng gió ngược xuôi. Vi vu vì vù.


Kétttttt………


Ju nhảy phóc xuống yên xe. Nó ngang nhiên bảo tôi.


- Thôi. Anh với chị đổi chỗ.


Và khi tôi bực tức gò lưng ra đạp xe, thì ở đằng sau. Ju cười hỉ hả.


- Cảm giác đúng là…….Phiêuuuuuu… quá đi thanh niên ơi.


Tôi chỉ biết nuốt trọn cục tức vào bụng. Té ra là nó kêu tôi đổi chỗ để bắt chước tôi, ngồi ngược sau yên xe!


***


Chi oi cho anh di hoc voi 2 Chị ơi! Ngày mai đợi anh đi học nhé!


Những ngày sau đó, tôi nhận được nhiều tin nhắn của Minh hơn. Dù chỉ là những tin nhắn hỏi thăm bình thường, nhưng tâm trạng tôi có chút vui vẻ hơn trước. Minh vẫn luôn là chàng trai chu đáo và ân cần như vậy.


- Hey Ki. Chị có muốn anh dạy đàn cho không?


Tôi ôm một đống sách vở đặt lên bàn, thở không ra hơi.


- Nhóc làm bài cho chị để chị học đàn. Mà lớp 12 rồi, không lo học hành đi.


Ju vác cây đàn ghi-ta ngồi vắt vẻo trên cửa sổ, ngó lơ.


- Chị lo cho anh à?


- Bộ nghĩ chị rảnh à? Bày đặt không biết chơi ghi-ta, giờ lại đòi dạy ghi-ta cho chị á?


Ju cười khì khì, nó gãi đầu.


- Chị thù dai thế.


Tôi bĩu môi, sau rồi cũng đề nghị.


- Nghe bài nào vui vui đi.


Thế là nó đánh bài “Take me to your heart”.


Có một điều mà tôi phải công nhận, là nó đánh đàn cực đỉnh. Phong thái rất chuyên nghiệp và trông khá chững chạc, khác hẳn với vẻ mặt lúc nó nhởn nhơ trêu trọc tôi. Tôi trầm ngâm nghe tiếng đàn mềm mượt. Cho đến khi nó nổi hứng dùng cả 5 ngón tay phá những nốt nhạc.


Tôi la lên.


- Một ngày mà nhóc không khiến chị giật mình thì không chịu được hả?


Nó ỉu xìu.


- Tại anh bị chuột rút chứ bộ.


- Thật không? – Tôi hoài nghi.


- Thật. – Nó gật đầu.


- Thế khỏi chưa?


Nó cười như không, nheo mắt nhìn tôi.


- Thế lúc chị nghe tiếng đàn ghi-ta, chị nghĩ tới điều gì?


Tôi thẳng thừng.


- Kem.


Không biết cái từ “Kem” của tôi có ý nghĩa như thế nào với nó, mà khi nghe câu ấy, nó kêu lên.


- Huda. Tuyệt!


Xong cùng với cây đàn, nó chạy tót vào nhà.


Ju là vậy đấy. Tính khí thì thất thường khó đoán. Nhưng cũng không thể phủ nhận được rằng, có nó là hàng xóm, không khí đúng là vui vẻ hẳn lên.


***


Tôi và Ju vẫn đều đặn đến lớp ghi-ta mỗi tuần một lần vào chiều thứ 7. Nói một cách chính xác hơn thì tôi như có một cái đuôi. Cứ tầm 5 giờ chiều, khi nó vừa đi học về, là y như rằng nó phi ngay sang nhà tôi, chờ.


Nó chờ tôi chở nó đi học ghi-ta.!!!


Vài ngày đầu, tôi gò lưng ra đạp trong khi nó ngồi ngược ở đằng sau. Tôi điên lắm. Nhưng ngẫm ra thì cho nó đi cùng cũng có cái lợi. Chẳng là lớp ghi-ta bắt đầu lúc 6h tối đến 8h. Đường từ lớp về nhà có một đoạn khá là tối, có nó đi cùng, tôi cũng bớt sợ. Vài hôm sau, nó cũng có vẻ biết điều, kêu để nó chở, còn tôi thì ngồi đằng sau. Tôi mừng rơn. Sau cùng có khen nó vài lời.


- Em đúng là một chàng trai tốt bụng đấy Ju.


Nghe vậy, nó vênh váo.


- Cái đó thì không cần chị phải khen. Anh biết rồi.


Tôi cười, hỏi.


- Thế nào. Cảm giác ngồi sau xe mà quay lưng lại có hay không?


Vai nó khẽ nhô lên như vừa hít một hơi thật sâu, sau lại trùng xuống. Giọn nó trầm trầm như tiếng mưa đá.


- Cảm giác có một người làm những điều điên rồ với mình thật là tuyệt.


Tôi nhất trí, gật gù theo.


***


Lớp học ghi-ta đa số đều là sinh viên nên không khí cũng khá là ồn ào và náo nhiệt. Nhưng trong cái không khí ồn ào và náo nhiệt ấy, tôi vẫn nhận ra vẻ mặt bất thường của Minh.


Vài ngày hôm nay, Minh khá là trầm tĩnh. Những tin nhắn cuối ngày với Minh cũng dần ít đi. Đoán là có chuyện, cuối buổi học ghi-ta, tôi cố ý chờ Minh.


Nhìn thấy Minh ở cửa lớp, tôi vẫy tay.


- Hey Minh. Hôm nay cậu chơi đàn hay đấy.


Minh thoáng bất ngờ, sau rồi cũng mỉm cười.


- Bài đấy Minh tập 3-4 ngày lận.


Tôi hồ nghi liếc nhìn Minh.


- 3-4 ngày mà chơi được bài khó thế á?


- Haha. Thật ra là cả một tuần trời đấy. Đúng là không thể nói dối với Ki được.


Tôi cười theo. Nhưng cảm giác gượng gạo quá. Lát sau, Minh ngập ngừng.


- Ki. Ra chỗ này một lát với Minh được không?


Tôi đắn đo nhìn đồng hồ, sau lại nghĩ tới vẻ mặt nhăn nhó của Ju. Nhưng rồi, tôi cũng khẽ gật đầu. Minh đang có chuyện buồn và cậu ấy cần ai đó để nói chuyện.


Nhắn tin cho Ju xong, tôi và Minh rời lớp học ghi-ta.


im lặng


Suốt quãng đường dài, Minh vẫn im lặng. Tôi ngồi sau xe với những ý nghĩ mơ hồ. Nhưng rồi không quen với không khí im lặng, tôi cũng cố mở lời.


- Hà Nội hôm nay đông hơn mọi ngày đúng không Minh?


Minh cười.


- Ừ. Hôm nay là thứ bảy. Lần trước thì Ki hỏi ” Hà Nội hôm nay bình lặng hơn mọi ngày.” Có lẽ bây giờ Hà Nội đông hơn thật.


Tôi im lặng không đáp. Vô thức nhớ lại quãng thời gian trước. Tôi và Minh vẫn thi thoảng dạo quanh phố bằng xe đạp. Ngày ấy, cảm giác đường phố không nhộn nhịp và ồn như thế này.


Chẳng biết cảnh vật khác, hay lòng người đổi thay để đến khi nhìn mọi thứ xung quanh, bàng hoàng nhận ra, nó cũng không còn như trước nữa.


Tôi ngập ngừng hỏi.


- Minh có chuyện gì không vui đúng không?


Minh im lặng. Tôi chỉ còn nghe thấy tiếng gió nhè nhè bên tai, Hà Nội hôm nay ồn ào và nhiều gió.


- Minh có thích một cô gái. Ki ạ.


Gió vẫn vậy, cứ vi vu bên tai. Nhưng lời Minh nói át cả tiếng gió, cả tiếng con tim tôi đang rộn ràng. Vui hay là buồn đây.


- Đó là người mà Minh vẫn dõi theo, vẫn cứ dặn lòng mình đừng yêu nữa, nhưng thực sự thì không thể dừng được. Làm sao bây giờ Ki?


Cảm giác thế nào khi bạn trai cũ hỏi chuyện tình cảm với một cô gái khác?


Không!


Tôi chẳng cảm thấy gì, chỉ thấy mọi thứ trở nên nhòe nhoẹt. Minh đã yêu ai đó, và đó là cô gái may mắn – Tôi chắc chắn là vậy.


Nén giọng. Tôi nghẹn ngào.


- Vậy thì Minh cứ yêu thôi.


- Nhưng cô gái đó không yêu Minh. Ki à.


- Sao Minh biết? – Tôi hỏi.


- Minh cảm nhận.


- Vậy chẳng có gì là chắc chắn cả. Hãy nói cho cô ấy biết.


Rồi tôi hô thật to.


- Chai yooo.


Minh cười. Tôi cũng cười. Chiếc xe đạp chầm chậm dạo qua những con phố quen thuộc. Hà Nội vẫn đông và nhiều gió.


***


Vừa về đến nhà, khi đang lách cách tra chìa khóa để mở cổng, tôi có để ý thấy phòng Ju chưa bật điện, cửa ngoài vẫn khóa. Quái lạ thật, bình thường giờ này nó đã bật cả chùm đèn Xanh – đỏ – vàng của mình. Lớp ghi-ta tan lúc 8 giờ, vậy nó đã đi đâu?


Tôi lục điện thoại, gửi một tin nhắn cho Ju.


- Chưa về nhà sao Ju?


- Anh đang ở quán Kem. Hôm nay chị nói sẽ đi ăn Kem với anh còn gì?


Mắt tôi tí nữa lòi luôn ra ngoài khi đọc tin nhắn của nó. Tôi biết là nó kì quái, nhưng cũng không đến mức quá dở người thế này. Bây giờ đã là 9h30, vậy là nó cứ ngồi đó đợi tôi 1 tiếng rưỡi chỉ vì cái lời nói bâng quơ mà chính tôi cũng không nhớ. Té ra khi tôi nhắn tin kêu nó cứ về trước, nó không nhắn tin lại và thế là giờ nó ở quán Kem???


Nó đợi tôi đi chơi về sao? Trời ạ! Hôm nay nó có trúng gió không vậy?!!



Bước vào quán Kem quen thuộc, tôi tưởng mắt mình hoa. Trước mặt tôi là tận 5 cốc kem lận. Mà nào đâu phải 5 cốc kem thường. Mà là 5 cốc kem chậu!!!


Nhin thấy tôi, Ju hất hàm.


- Ngồi đây ăn kem cho quên hết sự đời đi chị.


Tôi suýt nghẹn. Tí tuổi đầu mà ăn nói như ông cụ.


Kéo chiếc ghế đối diện với nó và ngồi xuống, tôi khẽ cau mày.


- Làm gì mà muốn quên hết sự đời?


Nó đẩy một ly Kem về phía tôi, hớn hở.


- Cạn ly!


Và thế là nó nghiễm nhiên ngồi ăn Kem. Tôi cũng chỉ biết lắc đầu. Đành lòng nhìn nó ăn Kem một mình cũng không lỡ, tôi cũng ra sức ăn!


Nhưng mà công nhận kem ở Naïve ngon tuyệt cú mèo. Dù đã là quán quen thuộc, nhưng mỗi lần vào đây và thưởng thức những ly Kem đủ sắc màu, hương vị chẳng lần nào là giống nhau. Lúc thanh thanh, lúc đậm sắc, nhè nhẹ trên đầu lưỡi với vị lạnh khó quên.


Chi oi cho anh di hoc voi 3 Chị ơi! Ngày mai đợi anh đi học nhé!


Cứ thế, cho đến khi cả tôi và Ju mỗi người đã ăn hết cốc Kem thứ hai. Trên bàn chỉ còn trơ lại một cốc cuối cùng, chẳng đắn đo, như mọi ngày, tôi và nó dùng chung.


- Cảm giác có người làm những điều điên rồ với mình thật là tuyệt phải không?


Tôi gật gù khi nghe lời nói gần như quen thuộc của Ju. Lần nào nó hứng lên là y như rằng lại nói câu này. Và lần nào tôi cũng ậm ừ đáp lại.


- ừ.


- Thế hôm nay chị đi với anh Minh, có được coi là một điều điên rồ không?


Biết ngay mà. Cái kiểu nói câu trước đệm câu sau, câu sau dẫn lối tôi vào tròng của nó lần nào cũng khiến tôi bị nghẹn.


Tôi liếc mắt qua, thản nhiên nói.


- Cũng chưa chắc. Chỉ là tâm sự vớ vẩn thôi.


- Chưa thấy ai như chị. Lo chuyện bạo đồng.


Nó nói tôi lo chuyện bạo đồng. Tôi lo chuyện bạo đồng?


Tôi gằn giọng hỏi lại.


- Chị lo chuyện bạo đồng?


- Thì chị vẫn cứ lo lắng cho Minh còn gì? Chỉ là hiệu ứng sau khi chia tay. Suốt ngày ngoái cổ nhìn lại những gì đã đi qua, chị không thấy mỏi cổ ả.


Tôi không biết trả lời như thế nào sau câu hỏi nửa đùa nửa thật của Ju. Có thể cái mà Ju nói là đúng. “Hiệu ứng sau khi chi tay”!


Tôi thừa nhận là mình không thể giả lơ khi Minh có chuyện gì buồn cần tâm sự. Hay chỉ cần nhìn thấy nét mặt bất thường của Minh, tôi cũng đoán ra cậu ấy gặp vấn đề gì. Đến giờ, tôi vẫn hiểu Minh. Hoặc cố tỏ ra là hiểu. Nhưng cảm giác, chẳng còn như trước nữa. Tôi không còn yêu Minh. Tôi biết. Nhưng tôi vẫn không đủ tự tin để nói rằng: ” Tôi không còn tình cảm với Minh.” Thứ tình cảm nửa vời, chẳng thể quan tâm như trước, nhưng vẫn không thể buông tay. Chẳng biết sẽ đi đến đâu, nhưng cũng không lỡ mà rẽ ra con đường khác. Có chăng là tôi đang đi lùi. Tiến về phía trước nhưng vẫn ngoái cổ nhìn về phía sau.


- Hey! Anh hỏi là chị không mỏi cổ à Ki?


Lần này, khi nghe cái giọng có chút nổi loạn của Ju. Tôi không bực như những lần trước. Chỉ mỉm cười.


- Mỏi. Có mỏi.


Nó vừa như nghi ngờ, vừa như mắc cười.


- Thế mà để anh đợi chị ở quán kem này 90 phút đấy.


- Chị xin lỗi. Nhưng lần sau nếu đợi thì phải nhắn tin cho chị.


Nó có vẻ hơi bất ngờ với vẻ mặt hình sự của tôi. Sau rồi cười khì khì, gãi đầu.


- Biết trước đã giàu.


“Biết trước đã giàu” ??! Đúng là biết trước đã giàu!!!


Biết trước sẽ như thế này, thì sau cùng khi rời quán Kem tôi đã không để nó chở. Để đến bây giờ, nó đạp xe kiểu gì mà tuột cả xích. Chẳng có quán sửa ven đường, cộng với cái vẻ lóng ngóng của nó, kết quả là cả hai đứa phải đi bộ dong xe về!


Rồi nó cũng động viên được một câu.


- Cứ coi đây là một việc điên rồ nhé!


Hazzzz.


chi-oi-ngay-mai-doi-anh-di-hoc-nhe-5


***


Tháng 11. Thời tiết hơi se lạnh.


Mùa đông năm nay đến muộn, Hà Nội không đủ lạnh để khoác chiếc áo bông dày cộm như năm ngoái. Chỉ cần mặc một chiếc áo len cao cổ bên trong, ngoài khoác chiếc áo khoác nhẹ, cũng đủ ấm.


Đã 2 tháng trôi qua. Hai tháng kể từ ngày Minh cùng tôi dạo quanh con phố đầy ánh đèn ấy. Hai tháng với những buổi học ghi-ta thiếu tiếng đàn của Minh.


Minh đột ngột rời xa Hà Nội, rời xa những con đường đầy ánh đèn điện đường, rời xa những cơn gió chiều tối, xa tôi. Là thật.


Minh sang Mĩ du học cùng suất học bổng mà cậu ấy đã nỗ lực suốt 1 năm qua để dành được.


Tôi mừng cho cậu ấy. Nhưng chẳng thể kiềm được nước mắt, khi đọc được email của Minh.


” ….^^.


Mỗi lần nói chuyện với Ki, Minh đều cười như cái icon đấy. Nhưng giờ, chắc chẳng còn cười híp mắt như thế được nhỉ. Minh chỉ cười được như thế này, . Minh đã lên chuyến bay sớm nay.


Ki cũng biết suất học bổng này, Minh đã từng mơ ước đạt được nó đã lâu. Thực ra, Minh đã đạt được nó cách đây 3 tháng Ki à.


Minh nói chia tay, cũng chỉ vì muốn tập trung học để giành suất học bổng này. Nhưng khi có được nó rồi, cảm giác tồi tệ lắm!


Minh biết mình thật tệ. Minh dùng lí trí để xét đoán tình yêu của hai đứa. Và Minh buông tay Ki.


Cảm ơn Ki vẫn còn quan tâm tới Minh, vẫn có đủ thời gian cho Minh. Cũng cảm ơn Ki, vì không còn yêu Minh nữa.


Và Minh cũng có thể yên tâm mà xa Ki được rồi.


Hãy luôn là cô gái vui vẻ và cười nhiều hơn nữa nhé. Ki.”


Tôi không biết là mình đã khóc bao lâu khi đọc xong email đó của Minh. Chỉ biết, lúc tôi ngẩng đầu lên, Ju đã ở bên cạnh. Nó không nói gì, chỉ lẳng lặng ngồi xuống cạnh tôi. Bàn tay Ju siết chặt lấy tay tôi, nó mạnh mẽ nói.


- Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.


Tôi tin.


Rồi mọi chuyện sẽ ổn. Như những gì Ju từng nói: Chia tay rồi, thì nên nhìn về phía trước. Ngoái cổ nhìn lại và ràng buộc mình với quá khứ, chỉ làm cả hai thêm mệt mỏi thôi.


Tôi biết, vì con tim lúc này, bình yên lắm!


***


Lịch học thay đổi, nên tôi cũng không đủ thời gian để đến lớp học ghi-ta. Hàng xóm nhà tôi – Ju, nó cũng bắt đầu lịch học thêm dày đặc vì năm tới, nó bước vào kì thi đại học.


Mùa đông, sáng sớm trời khá nhiều sương và lạnh. Ấy vậy mà Ju dạy rõ sớm. Việc nó dậy sớm thì tôi cũng chẳng mảy may quan tâm. Nhưng…


Việc đầu tiên khi nó dậy là gọi điện ngay cho tôi, nghe thấy cái giọng uể oải ngái ngủ của tôi, nó sẽ lấy một cái còi và ra sức thổi.


Chính thức là tôi thấy mình ngu khi than phiền với nó về điểm thể dục ở lớp.


Chẳng là môn chạy của tôi điểm khá tệ, thế là nó cao hứng muốn giúp tôi cải thiện. Tôi gật đầu cái rụp. Và thế là có hậu quả này. Đã hơn tuần nay.


Trong khi tôi run cầm cập nhấc những bước chân đầu tiên thì nó cười như vừa trúng sổ xố độc đắc trong lớp áo dày cộm. Việc duy nhất nó làm lúc này là ngồi xem đồng hồ bấm thời gian tôi chạy và gào lên 3 chữ : ” Vẫn chưa được! ”


Tôi thích mùa đông. Thích cảm nhận cái rét đậm. Càm rét tôi càng thích. Nhưng tiếc là mùa đông năm nay không lạnh như trước. Khi tôi cau có than phiền về điều ấy, Ju nhìn tôi bằng ánh mắt kì quái.


- Bộ chị khùng hả?


Tôi xoa xoa hai tay vào nhau, nhìn những làn khói theo hơi ấm người lan ra, lẫn vào trong giá lạnh, thích thú.


- Khùng nhưng cũng có người khùng theo là được.


Ju không nói gì. Nó nhướn mày ra điều khó hiểu, nhưng trên môi, vẫn nở một nụ cười gian hết cỡ.


Thời gian này, thỉnh thoảng tôi có nhận được email của Minh. Nghe Minh tâm sự về cuộc sống xa nhà, về những phương pháp học mới ở bên Mĩ và công việc làm thêm nhưng phải ” thận trọng” của Minh.


Có lần Chat Webcam, Minh có hỏi tôi về Ju, tôi kể lể rằng nó là một đứa kì quái, phá phách và hay làm phiền tôi. Minh lặng thinh nghe tôi kể chuyện, thỉnh thoảng mỉm cười rồi gật đầu. Nghe tôi than thở một lúc, Minh mới mở lời.


- Đó là một chàng trai mạnh mẽ. Tin Minh đi.


Tôi biết. Minh nói đúng. Ju là một chàng trai mạnh mẽ và khá độc lập. Nhờ Ju, tôi thấy mình khác trước. Theo một hướng tích cực hơn.


Tôi không còn hay than vãn về những gì đã xảy ra, hay những rắc rối mà tôi gặp phải. Thay vào đó, Ju chỉ cho tôi cách nhìn khác đi, tích cực hơn. Ví như khi công việc làm thêm của tôi có chút rắc rối, Ju thường ngồi nghe tôi huyên thuyên, sau rồi chỉ cho tôi những gam màu khác trong những điều rắc rối ấy. Thì ra nếu nhìn mọi rắc rối trong cuộc sống bằng con mắt khác, sẽ thấy những thay đổi thật đáng ngạc nhiên.


Ju cũng thường cùng tôi làm những điều điên rồ theo cách mà tôi muốn. Đi xe thì ngồi ngược lại ở phía sau. Ăn Kem vào mùa đông. Thổi cả chùm bóng bay xong lại cười man rợ cầm một chiếc kim để chọc thủng. Tập chơi ghi-ta bằng cả hai tay.


Mùa đông cũng lặng lẽ trôi qua, với những kỉ niệm khó quên như vậy.


***


Hè đến. Tôi lao đầu vào học để thi hết môn. Còn Ju thì chăm chỉ tới lớp học thêm.


Cửa nhà lúc nào cũng trong tình trạng khóa ngoài, cả tôi và nó đều bận với những lịch học kín mít. Tôi cũng thấy nó lạ. Bớt quậy phá, bớt nói nhiều, cũng bớt chọc tôi hơn.


Tôi hồ nghi có lẽ do nó học nhiều, nên tính khí thất thường. Nhưng sau rồi cũng ngẫm lại cái điều mà mình hồ nghi kia chưa chắc đúng. Bằng chứng là chỉ còn 1 tháng nữa là thi tốt nghiệp, ấy vậy mà chẳng thấy nó học hành gì.


Chiều Chủ Nhật là thời gian rảnh duy nhất của tôi, nhưng vẫn phải ở nhà để làm bài thuyết trình. Năm hai đại học, sau khi thi hết môn, chúng tôi phải làm một bài thuyết trình tổng kết môn học.


Trong khi tôi ngập trong đống sách, thì thỉnh thoảng ngước đầu lên, cứ thấy một cái bóng thập thò ở ngoài cửa sổ. Lúc đứng dậy xem nó là cái gì, thì cái bóng đen đó vụt biến mất. Tôi chắc chắn đó là Ju. Nhưng lẽ nào học nhiều quá, giờ ít học đi, nó bị tẩu hỏa nhập ma chăng???


Đến khi nó cứ lấp ló như vậy độ chục lần, tôi bực mình, gạt đống sách vở sang một bên, giậm chân bành bạch trước cửa.


- Ju. Bộ điên à?


Nó nghe vậy, thò đầu ra ngoài cửa sổ, lắc đầu nguây nguẩy, sau lại biến mất.


Điên mất!


Nhưng rồi tôi cũng phấp phỏng đoán ra cái lí do. Té ra là nó đang trốn một đứa con gái.


Tôi để ý thấy có một cô nhóc gần tuần nay, chiều nào cũng thập thò ở đầu cổng. Khi tôi vừa dắt chiếc xe đạp ra ngoài chuẩn bị đi làm thêm, thì nó vụt chạy tới. Nó nhìn tôi một lúc, sau ngập ngừng.


- Chị. Anh…Anh Ju có nhà không ạ?


Tôi té ngửa. Việc tên nhóc Ju đó có ở nhà không sao lại hỏi tôi? Tôi liếc nhìn nó một lượt, con bé có mái tóc xoăn nhẹ và đôi mắt long lanh trông rất đáng yêu. Lâu không thấy tôi trả lời, con bé lí nhí lần nữa.


- Em thấy anh Ju nói khi nào muốn gặp anh ấy thì cứ nói với chị. Vì chị nhà cạnh anh ấy.


Một luồng khí nóng bốc lên trong người. Tôi biết là cái tên Ju cà chớn này nó lại bày trò quái quỷ gì đây mà. Đâu phải bỗng nhiên nó lại dở chứng ra như thế.


Tôi cười như không.


- Em nhầm người rồi. Chị là nhà đầu tiên. Không ở cạnh nhà Ju bạn em.


- Ủa. Em nhầm sao được. Cả xóm trọ này có mỗi mình chị có xe đạp không giỏ thôi. Anh Ju dặn em như thế.


Tôi tím hết cả mặt mũi. Rồi cũng cười cười.


- Thế em là…


- Em là Mai Anh. Học kém anh Ju một lớp. Em…em… em đến đây để tìm anh Ju.


- Có chuyện gì vậy em?


Nhìn vẻ mặt có điều quá quan tâm của tôi, con bé thẹn thùng.


- Em muốn theo đuổi anh ấy.


Tôi choáng! Đúng là rất đậm chất teen!


- Ầy. Thế này em. Giờ chị đi làm thêm. Có gì muốn nhắn với Ju thì lúc nào gặp, chị nhắn nhóc ấy cho Mai Anh nhé.


Con bé hồn nhiên đáp.


- Vâng! Chị bảo anh ấy nhắn tin trả lời em nhé!



Tiếng xích xe đạp lạch cạch xen lẫn với nỗi bực tức của tôi. Rõ là cái tên nhóc hàng xóm lắm chuyện. Chuyện tình cảm của nó lại còn lôi cả tôi vào. Thi thố đến nơi rồi, còn bày đặt yêu với đương. Rõ là lắm chuyện!


Mùa hè, với những cơn mưa rào bất chợt không khỏi khiến tôi bực mình. Rõ ràng lúc trước trời vẫn nắng trong, thế mà chẳng mấy chốc, đổ mưa ngay được. Đã thế, công việc ở tiệm bánh hôm nay cũng không mấy suôn sẻ, đi làm về lại gặp ngay cơn mưa rào bất chợt. Rõ là đen thui.


Phi chiếc xe về nhà, tôi ướt như chuột lột. Vội vàng mở cổng. Chẳng biết Ju về khi nào, thấy tôi, nó cầm một chiếc ô to sụ ra, hốt hoảng.


- Ủa. Chị đi làm mà quên áo mưa sao không gọi anh?


Tôi nhìn thấy cái vẻ mặt gần như mất tích cả tháng trời của nó, cáu.


- Cũng còn nhớ chị là ai cơ à?


Ju một tay dắt xe cho tôi, một tay cầm ô, nó thản nhiên đáp.


- Thì cứ nhớ là có một người hàng xóm chiều cao đến vai anh là được.


Tôi cau mày nhìn nó.


- Ướt thì cũng ướt rồi. Che ô làm gì nữa. Mau vào học đi. Học xong thì lo nhắn tin cho Mai Anh. Sao việc gì cũng đến tay chị thế?


Nó bỗng dưng cười. Sau phát ra thành tiếng. Tôi lườm nó mấy cái, rồi cũng cố tìm cách mở cửa phòng. Trước khi đóng cửa lại, tôi quát nó câu cuối.


- Ở ngoài đó mà cười.


Thay bộ quần áo ướt, chuẩn bị đồ ăn và mang sách vở ra chuẩn bị học bài. Chừng 30 phút sau, tôi nhận được tin nhắn của nó.


- Biết là chị đi mưa không bị ốm. Nhưng vẫn cứ nhắc chị đừng để tóc ướt khi ngủ. Dễ cảm lạnh đấy.


Tôi lườm cái tin nhắn của Ju, cau có nhắn tin lại.


- Lo cho Mai Anh đi. Kệ chị.


- Haha.


Ngay cả nhắn tin nó cũng cười. Ngay cả khi nó cười cũng làm tôi điên tiết.


tức giận


***


Hôm sau, tôi dậy thật sớm. Cố gắng ra khỏi nhà trước tiên. Đầu tiên là không muốn giáp mặt với cái tên Ju đấy, sau là cũng không muốn đụng mặt nhỏ Mai Anh suốt ngày hỏi tôi : ” Chị ơi, anh Ju có nhà không chị.”


Vừa dắt xe ra ngoài cổng, tôi có thấy vài ba bóng người. Cũng có chút hồ nghi, tôi dựng chân chống xe, đi sát vào mép tường, lén mắt nhìn qua khe nứt nhỏ sau cổng sắt.


Tôi lờ mờ nhận ra nhỏ Mai Anh. Nhưng lần này, nó không đi một mình, mà cùng với hai nhỏ bạn chạc cùng tuổi khác. Cả ba đứa cứ thập thò ngoài cổng. Tôi đúng là bái phục khả năng của con nhỏ, mới 6 giờ sáng. Phen này, chắc Ju không gặp nó thì không xong rồi. Khi tôi định bụng đi lối cửa sau, thì có thấy vài tiếng xì xào.


- Mai Anh. Đây hả. Nhà Ju đây hả. Sao lần trước đến nhà to lắm cơ mà.


- Ừ. Đây nhà trọ. Cũng là nhà Ju. Nghe bảo trọ để ôn thi. Và cũng vì cái con nhỏ mà Ju nói.


- Nhỏ mà Ju bảo thích đấy hả. Khiếp. Chắc phải xinh lắm. Nhà to thế mà không ở lại chui vào chỗ trọ sinh viên này vì nhỏ đó.


- Ôi dào. Tao gặp rồi. Nhìn mặt cũng phổ thông thôi. Nhìn lâu cứ thấy đần đần. Hình như sinh viên năm hai.


- Ủa. Hơn tuổi à.


- Ừ. Nhưng mà trông cứ như đứa lớp 10.


- Không phải thế chứ. Mà tên gì?


- Tên Ki. Kì cục.



Tôi suýt té. Nó, cái con nhỏ Mai Anh kia, nó bảo cái tên tôi kì cục. Tên của tôi kì cục? Kì cục? Lớp 10. Trông đần đần à? Rõ là cứ chị chị em em với nó suốt, ra là nó là kiểu như thế này. Đúng là cái vẻ bề ngoài dễ đánh lừa người khác mà.


Tôi hùng hồn, định ra phân bua thắng thua, thì ngoài cổng, có tiếng của Ju.


- Làm gì ở đây vậy?


Mấy đứa con gái giọng cũng có vẻ hốt hoảng, đứa nọ đùn đẩy đứa kia, sau mới có tiếng.


- Bọn em đi ngang qua.


- Thế đi tiếp đi.


Chẳng biết nét mặt của Ju khi đó như thế nào, mà cả lũ con gái vùng vằng bỏ đi. Khi cánh cổng sắt chuẩn bị mở, tôi cuống cuồng chạy ra chỗ chiếc xe đạp, định bụng chuồn thẳng.


- Hey. Thuốc này chị ơi.


Khi tôi quay đầu lại, thấy trên tay Ju có một bìa thuốc cảm, tự dưng thấy cổ họng nghèn nghẹn. Miễn cưỡng hỏi nó.


- Đi mua thuốc à?


- Đúng. Hôm qua chị đi mưa nên anh mua cho đấy.


Nhìn ánh mắt trong veo như phủ một làn nước mỏng của nó, tôi thấy cổ họng đắng ngắt. Thấy vậy, Ju chạy đến bên tôi.


- Chị sao vậy?


- Em không ở nhà mà lo học bài, chạy đến đây làm gì?


Nó có chút ngập ngừng. Sau rồi đá vu vơ một viên sỏi dưới chân. Hỏi nhỏ.


- Chị nghe thấy mấy đứa con gái kia nói chuyện rồi à?


- ừ.


- Nghe thấy cả….


- Cả đoạn nhỏ Mai Anh nói em thích chị.


Tai nó bỗng dưng đỏ phừng phừng. Miệng thì ấp úng không nói được lời nào. Nhìn dáng vẻ của nó, tôi phì cười.


Nó lừ mắt nhìn tôi.


- Bộ buồn cười à?


Tôi không trả lời. Chính xác là không thể trả lời được vì miệng vẫn cứ mở rộng đến mang tai vì buồn cười.


Hôm nay, trời nắng trong veo.


***


Cầm tờ giấy đỗ đại học trên tay, nó gào lên.


- Chị ơi. Ngày mai đợi anh đi học với nhé!


Có những chiều, khi Ju siết chặt tay tôi băng qua những con phố cổ Hà Nội, tôi có thì thầm hỏi Ju vì sao những ngày ôn thi đại học lại hay tránh mặt tôi, và vì sao chỉ khi đỗ đại học rồi, Ju mới nói thích tôi.


Lúc ấy, Ju siết chặt tay tôi hơn nữa, đáp.


- Tránh mặt chị để dễ ôn thi hơn đấy. Nhìn mặt chị chỉ muốn cãi nhau. Với lại, có nhiều lần thấy cứ nhớ nhớ, thập thò chạy sang, toàn bị chị gào rồi quát. Bây giờ thì không thế rồi, trước giờ cứ nghĩ chị học đại học, nên anh không dám cãi chị. Giờ anh cũng vào đại học rồi nhé. Anh cũng học sửa xe đạp rồi. Khi nào anh với chị đi chơi, xe có tuột xích không lo dắt bộ như lần trước nữa. À. Giờ không kêu chị nữa, kêu “em” nhé. Haha.


Mặc dù nghe lời giải thích của Ju, tôi tức phát điên. Nhưng cũng cảm thấy trái tim bình yên đến lạ. Tôi biết, Ju không nói yêu tôi một cách vội vàng, vì Ju sợ tôi nghĩ xa xôi, nghĩ rằng đấy chỉ là tình cảm nhất thời. Chỉ là tôi nhận lời yêu Ju để thực sự quên đi một người. Tình yêu vẫn luôn cần thời gian. Thời gian để quên đi một người. Và cần thời gian, để yêu một người khác.


***


Nếu có chia tay, thì đừng nhìn lại những gì đã qua và sống trong quá khứ. Luôn có những cánh cửa khác mở ra, và có những điều tốt đẹp đang đợi ở phía trước.


Chỉ là : Sau khi chia tay. Có đủ dũng cảm để bắt đầu một tình yêu mới?!


***


Phía bên kia đường, dưới những tán cây lòa xòa trong nắng. Có một chàng trai vẫn nhìn một đôi trai gái bên kia đường, rồi nở một nụ cười ấm áp. Chàng trai đó là Minh. Thực ra, Minh không hề sang Mĩ dù anh đã dành được suất học bổng toàn phần. Trước ngày bay, Minh đột ngột hủy. Sau rồi biết cô gái mà anh không thể nào quên có đăng kí học ghi-ta, anh đăng kí vào lớp ghi-ta ấy. Minh mong rằng, sự quay lại của anh không phải là quá muộn. Nhưng, cô gái mà anh đã buông tay ấy, đã nắm một bàn tay khác.


Minh chưa từng hối hận vì đã chia tay Ki. Anh chỉ hối hận, vì đã không đủ can đảm để yêu.


Nhưng…


Chia tay, cũng không phải là hết yêu!


Hà Nội, ngày 7-8-2013.




Đăng ký: Viet Blogs

Nguồn tin

Học sinh tiểu học được giữ lại trường sau khi có thông báo sư tử xuất hiện

Thinker @ nguontinviet.com

Học sinh tiểu học trường Clay đã được ẩn náu bên trong sau khi cục cảnh sát Altoona nhận được cuộc gọi thông báo về hành tung của một con sư tử núi đang lang thang trên khu vực phía nam của thị trấn.



Điều tra viên Jason Ferguson cho hay, họ đã nhận được cuộc gọi vào khoảng 8:30 a.m với thông báo rằng có một động vật hoang dã được phát hiện đang dạo bộ khoảng 1 dặm phía nam một trường tiểu học, có địa chỉ tại 3200 First Ave. S.


Học sinh trường tiểu học Clay đã được ẩn náu bên trong để phòng trường hợp đáng tiếc xảy ra.


“Ít nhất cho đến hiện tại các em phải có mặt trong trường để phòng tránh tai nạn”, phát ngôn viên của trường cho hay.


Nhân viên cảnh sát cũng tiếp cận và cảnh báo các bậc phụ huynh đang đi bộ đến trường để ngăn chặn tai nạn có thể xảy ra.


Ferguson cho hay bộ phận xử lý chỉ phát hiện được một vài dấu chân của chó mèo chứ không thấy con sư tử nào cả.


“Chúng tôi sẽ lục tung cả khu vực này để truy tìm tung tích con sư tử, tuy nhiên nếu không thấy bất cứ thứ gì giống như thông báo, chúng tôi sẽ quay trở về làm việc.”


Các nhân viên đã tìm quanh khu vực trong vòng 30 phút, nhưng không tìm thấy dấu hiệu của bất kỳ loài động vật nào xung quanh.


“Chúng tôi hiện tại đã có thể từ chối việc có mặt ở đây”, ông nói.


Theo đó vào thứ 2 tại khu căn hộ Des Moines cho biết họ phát hiện một con sư tử núi đang có mặt gần khu nhà của họ, khoảng 5 dặm phía bắc trường tiểu học Clay.


Cảnh sát đã tới 4200 block of Hubbell Avenue vào khoảng 1:15 p.m sau khi nhận được điện báo, tuy nhiên họ chỉ phát hiện sự xuất hiện của một con mèo lớn gần bãi đậu xe.


Việc sư tử xuất hiện đã từng xảy ra tại Des Moines trong qua khứ, mặc dù rất ít khi cảnh sát hay các quan chức của bộ tài nguyên thừa nhận.


Các nhân viên an ninh tại Des Moines trước đó đã bắn chết một con sư tử núi vào ngày 04 tháng 10 năm 2012, tại 2900 block of Columbia Street. Nó cũng được phát hiện ở gần một trường tiểu học.




Đăng ký: Viet Blogs

Nguồn tin

Nguồn Tin Mới