Tin tức Việt

Thứ Sáu, 24 tháng 1, 2014

Sống trong đời sống, cần có… một chú mèo

Nguồn: Satoh Yasuko - NASS
Năm tôi 6 tuổi, trước khi tôi vào lớp 1, mẹ đi sang nhà hàng xóm và xin cho tôi một chú mèo.

Người bạn đầu tiên

Từ đó trở đi, tôi có thói quen nói chuyện với mèo. Chú mèo đó hay đi theo tôi. Nó ngủ trên đùi của tôi khi tôi học bài. Khi cha tôi không để ý, nó trèo lên mặt bàn và nhìn tôi viết bài.

Những khi quá tức giận người lớn và sắp khóc, tôi kể với mèo. Nó ngồi nghe không nói gì.

Vài người họ hàng của tôi sống gần đó không hiểu học ở đâu cái ý nghĩ “nuôi mèo sẽ bị bệnh hen”, bèn một mực khuyên mẹ tôi nên cho họ con mèo đó để làm thịt, chứ ko nên nuôi mãi làm gì. Mẹ tôi chần chừ trước thông tin sức khỏe đầy hệ trọng đó, song cũng cười trừ. Mẹ nói: “Kệ nó, cho nó chơi, có gì tôi không cho nó ôm đi ngủ chắc cũng chẳng sao”.

Mặc kệ cho “luật chơi” mới của cha mẹ: không ngủ cùng mèo, không ăn chung với mèo, không cho nó trèo lên bàn học… Tôi vẫn chẳng sợ bệnh hen và thường lén lút cho chú mèo chui vào trong giường ngủ chung.

Có mèo nằm cạnh, tôi đỡ sợ con ma ngoài vườn lăm le chui vào phòng. Con mèo cũng tỏ vẻ ngoan ngoãn nằm ngủ ngáy khò khò. Nhưng sáng nào tôi dậy sớm cũng thấy nó đã trốn ra ngoài đi chơi đâu mất. Đó là những buổi sáng sương mờ mờ cả xóm, tôi chẳng đánh răng rửa mặt gì, cứ ra ngoài cửa ngóng xem mèo con chạy đi chơi đâu rồi.

Cảm giác đó còn nguyên trong tôi đến bây giờ, buổi sáng trời mơ màng, cả rẫy sắn xanh rì trước cửa nhà đung đưa theo gió mai. Mèo con ấm áp chạy ở đâu lại, kêu gừ gừ rồi trườn lên đùi tôi ngủ gục mất.

mèo nhà... đã cũ rồi... vì 2 đứa này đã bị miêu tặc bắt đi mất :(
mèo nhà… đã cũ rồi… vì 2 đứa này đã bị miêu tặc bắt đi mất :(


Và người bạn cho cả đời

Một lần, con mèo của tôi đánh nhau và bị mèo hàng xóm cào cho lòi một con mắt. Máu chảy, mèo nằm gục ở một góc nhà, ra chiều đau đớn lắm.

Tôi năn nỉ mẹ hãy cứu nó. Cả nhà ai cũng nói cho nó đi, cho cái bà đầu xóm làm thịt ăn cho rồi. Đêm đó, tôi lén chui vào giường nằm khóc, thảm thiết và tội nghiệp hệt như con mèo bị vết thương nặng. Tôi không dám nói gì với ai, tôi ghét tất cả những người đã nhìn con mèo của tôi nằm đau trong xó nhà, cười khẩy tàn nhẫn: “Cho chú mang về thịt đi! Đàng nào nó chả chết.”

Chiều hôm sau, tôi đang nằm trong nhà khóc thì mẹ tôi đi bán hàng về. Mẹ để chiếc xe vào góc nhà, dắt xe đạp ra. Mẹ nhét con mèo vào bao tải, mặc nó giãy giụa kêu gào trong khốn khổ.

Mẹ nói:



  • Con ôm chặt bao, không cho nó nhảy ra. Đi thú y!



Ông bác sĩ thú y đã chích cho con mèo trong khi nó kêu gào thảm thiết và giãy giụa trong chiếc bao bịt kín.

Cứ thế, đều đặn, cứ đến chiều đi bán hàng về, mẹ lại dụ con mèo vào bao tải, chở tôi và nó ra trạm thú y. Chừng 2 tuần liên tiếp vừa chích vừa trộn thuốc vào thức ăn, vết thương của con mèo không còn chảy máu, mắt nó lặn xuống, sẹo liền dần. Bác sĩ nói mắt nó không bị hỏng, chỉ là từ từ sẽ khỏi.

Trên đường đi, tôi đã nói với mẹ là tôi ghét những người hàng xóm lăm le đòi ăn thịt con mèo. Mẹ tôi chỉ cười. Mẹ im lặng đạp xe nhanh hơn trong chiều sụp tối, kẻo ông bác sĩ sẽ đóng cửa trạm về mất.

Chú mèo đó đã ở nhà tôi rất lâu, với con mắt hồi phục và dần dần chuyển từ màu máu bầm sang màu xanh bình thường như trước. Nó vẫn biết mẹ tôi cấm nó trèo lên giường, nhưng sẽ lén lút chui lên đầu chiếc mùng tôi ngủ, nằm ngay lên đầu tôi mà ngủ.

Sau này, khi tôi đã lớn và đi học xa, chú mèo cũ đã già và chết. Mẹ vẫn nuôi 1 chú mèo mới trong nhà, để nó đợi tôi về, và mẹ xua nó chạy vào lòng tôi ngồi.

Năm 24 tuổi , một lần ngồi giã ruốc cho tôi ăn, mẹ vừa làm vừa nói: “Mẹ nghĩ khi cho con một chú mèo, con sẽ biết cách sống nhân ái, biết yêu thương và chăm sóc nó, rồi con lớn lên sẽ biết yêu thương những người khác xung quanh.”

Lúc đó, tôi vừa giã ruốc vừa nhớ lại buổi chiều mẹ đi bán hàng về muộn, đạp xe chở cả tôi và mèo ra trạm thú y.

Đó là những buổi chiều bình an nhất trong đời mà tôi từng có được.

Khải Đơn

TGGĐ



Đăng ký: Viet Blogs

Nguồn tin

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Nguồn Tin Mới