Tin tức Việt

Thứ Hai, 13 tháng 1, 2014

Trở lại

Nguồn tin: Walking Alone

Tôi trở lại Long Hải một ngày cuối năm. Lần đầu tiên thấy mình quyết đoán theo cái kiểu “xách ba lô lên và đi”. Nghĩ cái là xách xe đi liền. Vì nếu lấn cấn thêm vài phút suy nghĩ, cái ý định trở lại miền biển này sẽ mãi chỉ nằm trong đầu.


Một mình, không biết nên gọi là liều lĩnh hay mạo hiểm, dù sao thì nghĩa của chúng cũng na ná nhau. Lăn lê, bò lết, tự giam mình trong những bức tường ngăn cách Tủi – Buồn – Sầu – Chán. Về với biển lần này chỉ là một cuộc chạy trốn. Về một nơi đã có nhiều kỷ niệm để chạy trốn những kỷ niệm khác. Tôi không chắc nó có hiệu quả nhưng ít ra sẽ làm mình cảm thấy thoải mái hơn trong đôi chút. Tạm bỏ những bức bối, muộn sầu lên đầu ngọn sóng, tôi ngồi im cho biển vỗ về.


Những ngày bận rộn với kỳ thi học kỳ đầy vất vả. Thời gian để ôn thi có lẽ chẳng biết bao nhiêu để gọi là đủ. Vậy mà giờ tôi ngồi đây, không mang theo bất cứ một cuốn sách hay tài liệu gì. Mà mang theo để làm gì khi biết chắc thế nào nó cũng sẽ nằm yên ở vị trí ấy cho tới khi về lại TP. Đã gọi là đi trốn mà còn vướng vất mấy cái đó làm gì, phải không?


Tro lai Trở lại


Biển đón tôi, hờ hững như người mẹ ghẻ đón đứa con riêng. Thì chính mình cũng chẳng nồng nhiệt gì thì đòi hỏi gì hơn. Hoàn toàn trống rỗng, đầu óc mênh mang như mặt biển ngoài kia. Tôi đang nghĩ gì? Tôi đang mong đợi điều gì?


Tôi biết mình đang cảm thấy như thế nào lắm chứ, tôi biết mình đang cần giải tỏa. Kiểu như sau khi ngâm mình dưới nước mặn cả gần hai tiếng thì lồm cồm bò về mà viết những câu này. Chỉ một mình trong phòng vắng, anh không biết tôi đi xuống đây. Nếu biết thế nào anh chả giãy nảy lên. Tất nhiên, chính tôi còn thấy mình quá ư liều lĩnh. Tôi còn những bốn môn thi và ngày mai phải thi hai môn mà không biết đảm bảo bao nhiêu phần trăm.


Bỏ qua chuyện học hành, không muốn nói tới chuyện tình cảm dù rằng đó là lý do khiến mình biến khỏi TP, dẫu chỉ trong vài chục tiếng đồng hồ. Đi rồi cũng lại phải về, sẽ lại là căn phòng với ngổn ngang sách vở, là vỏ ốc với đầy rẫy những cảm xúc không tên. Và hơn nữa, là chỉ một mình. Chỉ-một-mình-mình-mà-thôi.


Đôi lúc tự hỏi mình có lỗi thực hay chỉ là sự vô lý? Và cũng tự hỏi, tại sao lại thế này? Chắc trời trêu ngươi, cho một đứa là mình luôn có quá nhiều mâu thuẫn. Thiếu thốn tình cảm nên rất trọng tình cảm để rồi buồn phiền cũng từ đây mà ra. Ai nhìn cũng nói mình mạnh mẽ này nọ. Cơ mà ít người biết rằng xương rồng nhiều gai nhưng bản thân nó là loài mọng nước…


Trở lại biển, cứ mong có thể nằm xoài trên cát nghe từng nhịp sóng vỗ vào người, mơn man. Ý nghĩ thả trôi rồi cũng trở lại, chẳng thể dứt ra. Đứng giữa không gian bao la toàn người xa lạ này càng khiến mình khó gọi tên cảm xúc. Trơ trọi, cô đơn. Cũng như trong những chuyện gần đây, mình luôn là đứa đứng sau, lạ lẫm và lạc lõng.


Ấn tượng của mình trong lòng mọi người là gì nhỉ? Có lẽ sẽ là một người tốt bụng, sẵn sàng giúp đỡ người khác nhưng không hẳn là người đủ để người ta chia sẻ, thế thôi. Làm được người tốt trong lòng người khác, âu cũng đã là nhiều.


Nhắn tin cho một người, nói “Muốn đi nhậu quá anh ạ, nhưng mà không được. Đôi khi không thể làm được những điều mình muốn cũng là một sự buồn”. Mình không có đủ can đảm để một lần nữa đi nhậu với anh. Mình sẽ không chắc có thể kiềm chế nổi cảm xúc để khỏi khóc òa. Không đi cùng người thì đi một mình. Cái này vui hơn, vào quán ngồi một mình một bàn, gọi vài thứ, ngồi chán thì tính tiền đi về. Dư âm của việc uống chung Heniken với Pepsi vẫn còn lảng vảng trong đầu, đủ để làm lòng mình chùng xuống và nước mắt thấm trên tấm drap trắng, loang ra. Chắc cũng nhờ cái sự nửa say nửa tỉnh này nên mới có việc xách xe chạy mấy chục cây số xuống đây chỉ để ngâm mình trong nước mặn. Rõ là lúc có men thì người ta hay nông nổi.


Trời sinh mình mạnh mẽ (chắc thế) nên không cho mình nhiều nước mắt. Nó chỉ tự rơi trong những phút yếu lòng rồi khô đi nhanh chóng. Đôi lúc muốn khóc thật to, thật lớn, gào thét giữa hoang mang trống trải. Nhưng nhanh chóng nhận ra chẳng giải quyết được gì. Buồn thì vẫn chất lên một khối, và không tan trong cái thứ dung dịch có tên là nước mắt.


Thôi kệ, mọi việc rồi cũng qua. Dù cho chuyện gì có xảy ra đi chăng nữa thì hãy cứ tin cuộc sống kỳ diệu và đẹp đẽ. Và mình cũng tin rằng: Mọi lý thuyết chỉ là màu xám.


Chuyến đi này coi như một kỷ niệm nhỏ. Kỷ niệm những ngày cuối năm mải mê giữa những bận rộn, những buồn phiền, sầu muộn đan cài, bện tết dày đặc. Gió vẫn thổi lòng mình tê tái, trống rỗng…


Sưu tầm




WalkingAlone Đăng ký: Viet Blogs

Nguồn tin

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Nguồn Tin Mới