Tin tức Việt

Thứ Sáu, 28 tháng 6, 2013

Em sẽ đến cùng cơn mưa (Chương 19 đến 21)

Nguồn: @ NASS

Chương 19

Sáng hôm sau ngủ dậy, con Pooh đã biến mất.



Tôi biết ngay thủ phạm là Yuji. Bởi đôi giày bé xíu của thằng bé không ở trên giá mà nằm lăn lóc chỗ bậc thềm xi măng trước cửa.



Yuji vẫn đang ngủ, tôi lật chăn lên thì thấy cu cậu mặc chiếc quần soóc màu vàng bên ngoài quần ngủ. Chắc đêm qua cu cậu đã ra ngoài trong bộ dạng thế này.



“Yuji ơi.”



Thấy tôi gọi, Yuji quay người lại, mở mắt ra.



“Chào… Takkun…”



Tôi cũng chào Yuji và hỏi



“Con Pooh đâu?”



Không muốn trả lời, Yuji tránh cái nhìn của tôi.



“Bố bảo này.”



Tôi ngồi xuống cạnh Yuji.



“Hôm qua bố đã nói với con. Nếu không gửi Pooh vào chỗ tử tế thì nó sẽ bị đưa đến sở y tế đấy.”



“Nhưng mà…”



“Bố hiểu là con muốn ở cùng với Pooh, nhưng con cũng phải nghĩ cho Pooh nữa.”



Yuji nhỏm dậy, nhìn tôi như trách móc.



“Con có nghĩ cho Pooh đấy chứ.”



“Vậy à?”



“Vâng. Ở cùng con thì Pooh mới sướng được.”



“Phải rồi.”



Tôi gật đầu, vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của thằng bé.



“Nhưng lúc nào con cũng sẽ lo nơm nớp.”



“Lo nơm nớp?”



“Ừ. Kể cả lúc ăn hay lúc ngủ trưa. Lo sẽ có người đến bắt Pooh đi.”



“Nếu Pooh bị bắt đi thì sao ạ?”



“Pooh sẽ bị dẫn đến sở y tế hoặc trung tâm chăm sóc động vật.”



“Rồi sao ạ?”



“Sẽ phải đợi đến khi có người nhận nuôi.”



“Nếu không có ai nhận thì sao ạ?”



Tôi không trả lời được câu này. Tôi nhìn vào mắtYuji lúc này đang im lặng chờ câu trả lời của tôi.



“Nếu không có ai nhận thì sao ạ?”



Yuji hỏi lại. Tôi khẽ lắc đầu.



“Thế thì…”



“Đúng như con nghĩ đấy.”



“Con không muốn vậy đâu,” Yuji nói. “Con không muốn.”



Thàng bé vùng dậy khỏi chăn, kéo tay tôi đi ra đến cửa. Mio đang chuẩn bị bữa sáng trong bếp.



“Bố con anh ra đây một lát nhé.”



Tôi nói với Mio rồi đi cùng với Yuji. Đúng như tôi nghĩ. Yuji dẫn tôi đến bãi đất trống sau nhà.



“Ơ?” Yuji đưa mắt nhìn quanh.



“Sao hả con?”



“Ở đây mà.” Yuji chỉ vào chiếc Scooter đang dựng ở đó. “Con đã buộc nó vào xe, giờ không thấy nó đâu nữa.”



Đúng là ở bánh xe vẫn còn chiếc dây buộc.



“Nó trốn mất rồi.”



Chuẩn bị bữa sáng xong, Mio cũng đi tìm Pooh quanh khu nhà vớ hai bố con, tuy nhiên bóng con Pooh vẫn biệt tăm.



Bỗng nhiên trời đổ mưa, ba chúng tôi ướt sũng nhưng vẫn không chịu bỏ cuộc. Chúng tôi đến cả nhà thầy Nombre, Pooh không có ở đó.



Mưa mỗi lúc một to hơn.



“Làm thế nào bây giờ?”



“Có lẽ chúng ta nên dừng ở đây thôi. Nếu không sẽ bị cảm.”



“Vâng. Biết đâu mai con Pooh sẽ về.”



“Nó không về đâu,” Yuji nói. “Nó không về nữa đâu.”



Trên đường về, Yuji hỏi tôi.



“Con Pooh bị bắt đem đến trung tâm chăm sóc động vật rồi ạ?”



“Bố không biết. Có thể ai đó yêu động vật đã đem nó về nuôi chăng.”



“Nếu như nó bị bắt?”



“Bố sẽ thử hỏi người ta. Đề nghị người ta liên lạc với bố nếu họ bắt được một con chó lông xù sủa ‘hự hự’. Bố sẽ đến đón Pooh về. Gửi nó vào một nơi thật tốt.”



Yuji mỉm cười yên tâm.



“Vâng. Đúng rồi. Chúng ta sẽ làm thế.”



“Đúng thế.”

Chương 20

Ngày hôm sau, mỗi mình tôi lên cơn sốt. Mio và Yuji nhìn tôi khó hiểu. Tựa như hai mẹ con đang nhìn một người chỉ cần rửa mặt thôi cũng bị cảm. Hệ thống miễn dịch của tôi thuộc loại xoàng xĩnh. Như thể mạng lưới an ninh quốc phòng của một quốc gia nào đó vừa bị cắt giảm cả ngân sách lẫn quân số. Quân địch cứ thế xâm lược thoải mái.



Trung bình mỗi năm tôi bị cảm và sốt cao chừng mười lần. Lần này chỉ là một trong số mười lần đó. Chẳng có gì đặc biệt cả.



Tôi nằm co ro trong chăn, Mio gọt táo và bón cho tôi.



“Ôi chao!” Yuji nói. “Thích thế.”



“Con bị cảm cũng sẽ được mẹ bón cho như thế.”



“Thế hả?”



Tuy nhiên, cậu con trai hiếu thảo của tôi chẳng mấy khi bị cảm. Chỉ riêng việc đó cũng đỡ được cho ông bố đơn thân này nhiều lắm.



Yuji tiếc nuối, phụng phịu đi ra cửa để đi học.



“Chồng có muốn ăn gì không?”



“Không. Anh không muốn ăn lắm.”



“Vậy để em đi làm sinh tố chuối nhé. Sinh tố chắc là chồng uống được?”



Anh uống được, tôi trả lời.



Mio đi ra bếp. Từ vị trí đang nằm, tôi có thể trông thấy bắp chân đầy đặn của nàng. Tôi nhìn được cả phía sau đầu gối nàng, chỗ nổi gân xanh và một ít bắp đùi mềm mềm bên trên. Cảnh tượng này khiến tim tôi loạn nhịp.



Thật hết sảy!



Lát sau, nàng bưng vào một cái khay bên trên là cốc nước lấm tấm hơi lạnh.



“Chồng phải uống đủ nước.”



Mio cắm đầu ống hút, đưa đến tận miệng tôi. Giống như con rùa, tôi thò cổ ra, ngậm đầu ống hút để uống thử hỗn hợp gồm chuối, sữa và mật ong. Sự sảng khoái lan tỏa trong lồng ngực.



“Chồng thấy ngon không?”



“Ngon!” tôi nói. “Anh thấy rất dễ chịu.”



“Vậy à? Chồng đang sốt mà?”



“Ừ. Kể ra bị thế này cũng hay. Lâu lắm anh mới có cảm giác được nghỉ ngơi.”



“Chồng cứ nghỉ ngơi đi. Thật thoải mái vào.”



“Ừ.”



Nàng lần lượt kéo tay và chân tôi ra khỏi chăn để cắt móng tay, móng chân cho tôi.



“Em bảo này,” nàng nói



“Gì cơ?”



“Chồng phải cắt móng tay, móng chân đều đặn hơn đấy.”



“Ừ nhỉ?”



“Người lớn rồi.”



“Anh không cảm thấy thế đâu.”



“Vậy à?”



“Anh cảm thấy như chúng mình vẫn đang ở tuổi mười lăm, say sưa giấc nồng trong lớp học.”



“Được thế thì tốt quá.”



“Chẳng biết nữa!”



“Giả sử như thế, chồng có chọn em làm vợ nữa không?”



Tất nhiên, tôi nói.



“Nếu em chấp nhận người như anh.”



“Tốt quá,” nàng nói rồi đứng dậy đi sang phòng bên.



Một lát sau, tôi nghe thấy giọng nàng.



“Em đi mua vài thứ nhé.”



“Thế hả?”



“Vâng, chưa có thức ăn cho bữa tối, với lại phải mua mấy thứ khác nữa.”



“Ừ.”



Lúc nàng quay lại phòng, tôi có cảm giác mắt nàng đỏ ngầu. Có thể đó chỉ là cảm giác của tôi.



Nàng áp trán nàng vào trán tôi để kiểm tra nhiệt độ.



“Chồng sốt cao đấy.”



“Lúc nào cũng thế. Cơ thể anh luôn phản ứng thái quá với mọi chuyện.”



“Nhưng phải cẩn thận, không thể chủ quan với sốt được.”



“Anh biết.”



“Em sẽ về ngay thôi.”



“Ừ.”



Anh sẽ đợi, tôi nói.



Nàng đi được chừng mười lăm phút thì nhiệt độ của tôi tăng lên dữ dội. Tôi run cầm cập, cảm giác bức bối rất khó tả lan tỏa khắp vùng ngực. Tôi trùm chăn kín đầu mà vẫn thấy rét.



Tôi cố chịu được một lúc thì tình hình ổn định trở lại. Tôi vớ vội cái nhiệt kế bên cạnh gối cho vào miệng. Mới được một phút, nhiệt độ đã kêu píp píp. Màn hình bé xíu hiển thị con số 40.5 độ.



Cảm giác lo lắng ồ ạt dâng trào. Tôi tưởng tượng ra cảnh tôi chết vàYuji đứng như trời trồng bên cạnh.



Một kiểu ảo giác hoang tưởng.



Chứng hoang tưởng, nói ngắn gọn là chứng bệnh giống như con chó cứ loanh quanh một chỗ chỉ vì thứ mùi không hề tồn tại ở mông mình. Một cái cớ rất nhỏ cũng đủ khiến cho hàng loạt thứ hoang tưởng kéo tới.



Nhiệt độ cao và chất hóa học bị rò rỉ khiến chúng chạy lung tung.



Tôi chợt nhớ ra chỗ thuốc giảm sốt phòng khám kê cho tôi lần trước vẫn còn. Phải hạn chế tối đa việc uống thuốc nên tôi đã không động tới số thuốc đó. Chỉ khi nào không làm chủ được bản thân tôi mới dùng đến thuốc.



Tôi lết ra bếp. Lấy gói thuốc từ ngăn kéo chạn bát, bẻ một viên rồi cho vào miệng. Tôi rót nước vào cốc rồi tu thẳng một hơi. Xong xuôi, tôi bò trở lại chăn.



Thế là ổn. Tôi tự trấn an. Nhiệt độ sẽ giảm. Yuji sẽ không phải sống một mình.



Tôi lắng nghe cơ thể, chờ đợi xem có chuyển biến gì không.



Có tiếng “cạch” của công tắc. Đoạn giữa tim và dạ dày.



Chính xác là tiếng “cạch”. Nhưng sau này tôi mới biết, đó là tiếng bộ cảm biến của tôi phản ứng lại với chất Alkaloid có trong thuốc giảm sốt.



Đất trời bỗng nhiên đảo lộn.



Van mở bung ra, kim áp kế nhảy lên mức kịch trần.



Hết mức rồi mà chất hóa học vẫn cứ tuôn ra ào ào. Cơ trên người tôi co lại, bất chấp sự kháng cự của tôi.



Chân và tay tôi co quắp, các ngón tay cứ siết chặt lại với nhau, mạnh đến mức có thể bẻ gãy một đồng xu. Mắt tôi trợn ngược lên đến độ gần nhìn được cả não. Nhịp tim chơi khúc ngẫu hứng của Paganini[1]. Khúc ngẫu hứng mang tính nghệ thuật siêu việt.



[1] Niccolo Paganini (1782-1840): nghệ sĩ violin nổi tiếng người Ý.



Tôi gần như cầm chắc rằng mình sẽ chết.



Đúng lúc ấy, Mio đi chợ về.



“Chồng hết sốt chưa?”



Mio tiến vào phòng ngủ và thứ đập vào mắt nàng là bộ dạng co quắp như con tôm của tôi. “Chồng ơi!”



Nàng lao đến ôm chầm lấy tôi, tôi cố gắng nói với nàng.



“Gọi… cấp… cứ…”



Nàng gật đầu, nhẹ nhàng đặt tôi nằm xuống rồi chạy lại phía máy điện thoại bấm 119.



“Xe sẽ tới ngay.”



Tôi bảo “Ừ”.



Tôi muốn nhìn thấy gương mặt Mio nhưng không tài nào thu được hình ảnh của nàng vào tầm mắt. Trước mắt tôi chỉ toàn là trần nhà và giấy dán tường bạc phếch.



Mio quay trở lại chỗ tôi, nàng nhấc nửa người tôi lên, vuốt vuốt mái tóc tôi.



“Ôi, em phải làm gì bây giờ? Em phải làm gì để chồng thấy đỡ hơn?”



Cứ thế này thôi, tôi nói.



Tôi đang khó thở nên chỉ thốt ra được mấy tiếng thều thào. Cố lắm tôi mới nhấc được tay phải lên, chìa ra trước mặt nàng. Mio nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay run rẩy của tôi.



Anh sợ lắm, tôi nói.



“Không sao. Không sao đâu. Xe cấp cứu sắp đến rồi.”



Tôi gật đầu.



Tôi nhắm nghiền mắt lại vì quá đau. Trái Đất đang quay với vận tốc gấp hai mươi lần bình thường. Nếu Mio không ôm tôi thì có lẽ lực ly tâm đã hất văng tôi ra khỏi hệ mặt trời.



Một con sóng lớn chồm tới, tôi thở mạnh.



“Chồng sao thế?!”



Nàng ghé sát tai vào miệng tôi.



“Chồng không thở được à? Chồng thấy khó thở?”



(Anh xin lỗi)



Tôi nói.



“Tại sao? Tại sao chồng lại xin lỗi?”



(Anh không giữ được lời hứa với em)



“Lời hứa?”



(Anh hứa sẽ cùng em đi du lịch)



Vì không còn tỉnh táo nên tôi quên mất Mio chỉ còn là hồn ma. Nàng vẫn là người vợ sống cùng tôi lâu nay.



(Anh hứa sẽ đưa em đi xem pháo hoa)



Nhất định là thế.



Vâng, nàng nói.



Và luôn kèm theo một nụ cười buồn.



Có lẽ nàng đã biết, đó là giấc mơ không có thực.



“Chúng mình sẽ đi. Chồng nhé? Chúng mình sẽ đi cùng nhau. Chồng hãy cố lên.”



Cơn mê sảng của tôi ngày càng trầm trọng.



Giọng của nàng nghe thật xa xôi.



(Anh xin lỗi vì khiến em phải lo lắng)



(Cảm ơn em đã luôn ở bên anh)



“Được rồi. Chuyện đó để sau. Chồng đừng nói nữa.”



Tôi nghe thấy tiếng lộp bộp trên trán. Rất có thể là nước mắt của Mio.



Nàng hôn lên đôi mắt đang nhắm nghiền của tôi.



“Chồng thở từ từ thôi, thả lỏng người ra.”



Nhưng tôi không tài nào ngăn nổi những điều mình muốn nói.



(Hãy chăm sóc Yuji giúp anh)



(Vì con giống anh nên rất có thể con cũng sẽ bị như anh bây giờ)



(Đời anh khổ lắm rồi, vì vậy, vì vậy)



(Vì vậy, vì vậy)



Cơn mê sảng tăng lên, đến nỗi tôi chỉ còn thấy mờ mờ những thứ cách dó vài xen ti mét.



Tôi chẳng biết mình đang ở đâu.



Anh, anh, anh



Tôi nói.



“Thấy rất dễ chịu khi ở bên em. Cảm ơn em.”



Và…



“Vĩnh biệt em.”

Chương 21

Tôi tỉnh lại khi đang trên đường đi cấp cứu. Chất hóa học kia, sau khi thấm vào máu đã chuyển thành một chất ôn hòa, hoàn toàn vô lại.



Lâu lắm mới đi xe ô tô nhưng tôi không hề thấy lo. Xe cấp cứu là một trong những phương tiện khiến tôi yên tâm nhất.



“Anh đỡ rồi.”



Tôi nói với Mio, lúc này vẫn nắm chặt tay tôi.



“Thật không?”



“Thật.”



Tôi mở bàn tay ra, sau đó nắm lại.



“Em nhìn này!” tôi nói. “Tay anh cử động được rồi.”



Lòng bàn tay tôi vẫn còn vết hằn của móng tay. Nếu lúc trước Mio không cắt móng tay cho tôi, hẳn chỗ này đã có thương tích.



“Chà!” Mio thở dài.



“Tốt rồi…”



“Xin lỗi em,” tôi nói.



“Anh làm em lo quá phải không.”



Nàng gật đầu, mỉm cười như trút được gánh nặng.



“Cứ thế này thì em tổn thọ lắm.”



Sau này tôi mới biết, đó là câu nói châm biếm của nàng.



Hỏi han tình hình xong, bác sĩ lấy máu và kiểm tra xem tôi có bị dị ứng gì không. Kết quả kiểm tra không thấy có vấn đề gì. Bác sĩ nhìn tôi như nhìn một kẻ giả vờ ốm. Tôi đã quen với kiểu nhìn này. Tuy nhiên, đúng là tôi bị sốt thật nên tôi vẫn phải truyền nước Ringer[1] xong mới được phép về nhà.



[1]. Một loại nước muối được đặt tên theo nhà bác học người Anh S.Ringer (1835-1910) – người sáng chế ra loại nước muối này.



Lúc về, chúng tôi đi bằng taxi nhưng chẳng vấn đề gì. Hình như chất hóa học đã cạn hết nguồn hàng.



Về đến nhà, tôi phải chườm đá. Đây là chỉ định của bác sĩ.



“Chồng có lạnh không?” Mio hỏi.



“Anh không,” tôi trả lời. “Rất dễ chịu. Giống như người băng trên núi Alps.”



“Gì cơ? Người băng?”



“Đó là tên được đặt cho người đàn ông ngủ suốt nghìn năm dưới sông băng.”



“Chắc ông ấy mơ thấy nhiều thứ lắm.”



“Hẳn rồi.”



Mio lấy sữa chua trong tủ lạnh ra, rưới mật ong lên rồi đặt bên cạnh gối tôi.



“Chồng ăn nhé?”



“Ừ. Anh sẽ thử.”



Nàng đưa thìa sữa chua lên tận miệng tôi. Tôi nghiêng cổ, đưa miệng đón lấy thìa sữa.



Một cảm giác mát lạnh rất dễ chịu. Mùi mật ong êm dịu phảng phất trước mũi.



“Chồng bị thế này bao giờ chưa?” Mio hỏi.



“Mấy lần rồi,” tôi trả lời.



“Đây là lần thứ ba phải viện đến xe cấp cứu.”



“Hai lần trước em cũng đi cùng chồng à?”



“Ừ. Đúng vậy. Lần trước em cũng gọi xe cấp cứu cho anh. Hình như cả hai lần đều vào ban đêm.”



Nàng đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, tay vẫn cầm thìa sữa chua. Từ góc nhìn này, thật khó có thể đọc được suy nghĩ của nàng. Tôi chỉ có thể cảm nhận được tâm trạng nàng đang rất xáo trộn qua chiếc thìa đang rung rung trên tay nàng.



Nàng là một người thực tế nên tôi đoán nỗi lo của nàng cũng thực tế.



Nàng hỏi tôi bằng thứ giọng cao, mỏng, khẽ rung ở cuối như mọi khi:



“Nếu em không ở đây nữa, ai sẽ đưa chồng đến bệnh viện?”



Âm điệu trong giọng của nàng nghe rất thờ ơ, đến nỗi chỉ cần lơ đãng một chút là sẽ bị nghe sót. Đó là âm điệu của mấy thứ đồ giặt đang lo không biết làm sao cho khô.



“Gì cơ?” tôi nói.



Hình như nàng vừa hỏi điều gì rất quan trọng. Nàng nhìn tôi rồi khẽ mỉm cười. Một nụ cười vô cùng hiền hậu.



“Em lo cho chồng.”



Nàng tiếp tục đút sữa chua cho tôi. Tôi ngậm chiếc thìa trong miệng, cảm nhận hương vị của sữa chua. Tôi hỏi nàng.



“Em vừa bảo nếu em không ở đây nữa?”



Nàng nghiêng đầu trêu tôi. Nàng mở to mắt, như thể muốn hỏi: Anh nói gì cơ?



“Em vừa nói vậy đúng không?”



“Vâng,” nàng trả lời. “Khi nào mùa mưa kết thúc.”



Nghe câu này của nàng, tôi chột dạ.



“Em nhớ lại rồi à?”



Nhưng nàng chỉ lắc đầu.



“Em vẫn chưa nhớ được. Dù rất muốn.”



“Vậy thì.”



“Em đọc rồi. Tiểu thuyết chồng viết.”



Tình cờ em tìm được, nàng nói.



“Lúc em dọn tủ, hộp đựng giày bị rơi, em tìm thấy trong đó.”



Tôi gật đầu.



Tôi giấu mọi thứ trong hộp đựng giày đó. Cuốn vở dùng để viết tiểu thuyết. Những giấy tờ phải giấu nàng. Giấy tờ có dính líu đến việc nàng không còn sống như hóa đơn viện phí, giấy chứng nhận quyền sử dụng đất trong nghĩa trang.



Lẽ ra tôi phải cất mấy thứ đó vào chỗ kín đáo hơn, nhưng với căn hộ chật chội thế này thì chẳng có chỗ nào gọi là tuyệt đối cả.



“Em tìm thấy khi nào?” tôi hỏi.



“Khoảng một tuần trước.”



“Anh xin lỗi vì không nhận ra.”



“Không. Em cũng không định nói với chồng. Chồng cứ coi như không biết nhé.”



“Ừ.”



“Nhưng em thấy mình cần sắp xếp mọi việc chu đáo trước khi đi.”



“Chu đáo?”



“Để hai bố con có thể yên tâm sống, với lại em cũng muốn chào tạm biệt hai bố con.”



“Nếu anh bảo tiểu thuyết anh viết là hư cấu thì em có tin không?”



Nàng cười buồn rồi khẽ lắc đầu.



“Biết nói thế nào nhỉ. Phải đến khi đọc xong tiểu thuyết đó em mới hiểu được mọi chuyện. Hiểu được cảm giác lạ lẫm bấy lâu nay.”



“Cảm giác lạ lẫm?”



“Cảm giác hình như em không thuộc về thế giới này. Em đã cảm thấy như thế. Sau khi biết toàn bộ sự việc, em thấy yên tâm hơn một chút. Hóa ra em là người trên tinh cầu Lưu Trữ.”



Ngoài ra, nàng nói.



“Thái độ của hai bố con cũng rất lạ. Thỉnh thoảng chồng kể chuyện của chúng mình như thể đang nói về chuyện trong quá khứ.”



Tôi không biết. Tôi không biết nhưng nàng lại biết. Tôi đã ngưng viết tiểu thuyết kể từ lúc nàng về đây. Nhưng như thế cũng đủ. Nàng chỉ cần xem nốt mấy tờ giấy kia nữa thôi.



“Chồng im lặng là vì em phải không?”



Tôi nín thinh, không nói gì.



Chồng đừng làm mặt như thế, nàng nói.



“Em ổn mà.”



“Em lúc nào cũng nói thế,” tôi nói.



“Vì em đang ở bên chồng.”



Em thấy bình yên khi ở bên chồng.



“Anh muốn được ở bên em suốt đời.”



“Em cũng muốn. Nhưng, có lẽ…”



“Vì em quyết vậy rồi?”



“Em không biết. Em không biết gì cả. Nhưng em đã nói với chồng. Rằng em sẽ về khi mùa mưa đến.”



Vì vậy, có lẽ…



“Em sẽ đi khi mùa mưa kết thúc.”



“Hãy ở lại đây.”



“Em phải làm thế nào?”



Nàng hỏi rất nghiêm túc. Hơn ai hết, nàng mong có được câu trả lời.



“Nói cho em biết đi.”



Tôi không thể trả lời được. Chắc chắn không ai có thể trả lời được câu hỏi nàng. Hoặc có người biết nhưng họ sẽ không chịu mở miệng.



“Có chuyện này anh định nói với em từ lâu,” tôi nói.



“Chuyện gì ạ?”



“Anh nghĩ em nên đi gặp bố mẹ một lần.”



“Gặp thế nào? Em sẽ nói là Chào bố mẹ, con đã về đây ư?”



“Tất nhiên là không rồi.”



“Nhưng với thầy Nombre thì không vấn đề gì đúng không?”



“Ừ, đúng vậy.”



Nàng nói là không nên đi gặp bố mẹ.



“Có lẽ việc em mất trí nhớ là để tránh cho em có những lưu luyến không cần thiết.”



“Vậy sao?”



Nàng gật đầu.



“Em không thể nhớ được gương mặt của bố mẹ. Có gặp em cũng chẳng biết nói gì. Sẽ chỉ thấy đau khổ mà thôi.”



“Có lẽ vậy chăng?”



“Chắc chắn rồi.”



Như chợt nhớ ra điều gì, nàng vội vào buồng trong lấy ra chiếc hộp bánh bằng thiếc.



“Ồ, chiếc hộp đó.”



“Em tìm thấy hộp này cùng với cuốn tiểu thuyết.”



“Anh quên mất. Hóa ra anh cất trong đó.”



Đó là chiếc hộp cất những bức ảnh.



“Bức này.”



Nàng lấy một bức ảnh ra, giơ lên ngang tầm mắt tôi.



“Trông em cứ như người khác.”



Bức ảnh chụp hồi đám cưới. Nàng mặc chiếc váy cưới màu trắng, còn tôi mặc bộ vest Tuxedo. Nàng cười chúm chím, còn mặt tôi trắng nhợt như tờ giấy do căng thẳng.



“Đẹp quá.”



“Em đẹp?”



“Đương nhiên rồi.”



Cám ơn chồng, nàng nói.



“Trông chồng có vẻ không được khỏe.”



“Đấy là lúc anh sắp bị ngất. Suốt lễ cưới, em luôn hỏi anh có không?”



“Vất vả đến thế sao?”



“Lúc nào chả thế. Nhưng anh đã hoàn thành xuất sắc.”



“Cám ơn chồng.”



“Không không.”



Bức ảnh thứ hai là ảnh tập thể chụp trước cửa nhà thờ.



“Đây là bố em, mẹ em, đây là em gái và em trai em.”



Tôi chỉ cho nàng từng người.



“Trông ai cũng hiền lành.”



“Ừ.”



“Nhưng đám cưới có vẻ nhỏ nhỉ. Chỉ có từng này người?”



“Ừ, tất cả đấy. Toàn người trong gia đình thôi. Người cao lớn đứng ngay phía sau là cha cố.”



“Ông là người nước ngoài à?”



“Ừ. Tên ông ấy là Hardman. Ông rất giỏi tiếng Nhật.”



“Chúng mình đã thề nguyện trước mặt người này?”



“Ừ, chúng mình đã thề nguyện trước mặt ông ấy.”



“Chúng mình có giữ được lời thề không?”



“Có chứ. Chúng mình luôn yêu nhau trong bất kỳ hoàn cảnh nào còn gì?”



“Vâng.”



“Lúc nào cũng thế.”



Sau đó, những bức ảnh tái hiện cuộc sống của chúng tôi tại căn nhà này lần lượt được lấy ra.



“Bức này trông bụng em to quá.”



“Yuji đang nằm trong đó mà.”



“Mặt em sưng hết cả lên.”



“Ừ, hồi này, sức khỏe em bắt đầu xấu đi.”



“À, ra vậy.”



“Đây là ảnh Yuji lúc mới sinh xong ạ?”



“Mặt thằng bé rõ là buồn cười.”



“Đâu có. Đáng yêu thế này cơ mà?”



“Anh thấy hơi buồn cười.”



“Ừ nhỉ,” nàng nói. “Công nhận.”



“Được nửa năm là cu cậu bắt đầu thay đổi. Tóc mọc nhiều hơn, mắt nhìn cũng lanh lợi hơn.”



“Còn bức này?”



“Đó, từ hồi cu cậu được nửa năm đó.”



“Công nhận là giống hoàng tử Anh quốc.”



“Ừ, chính xác.”



“Chà, bức này con cầm bao nhiêu bu-lông trên tay.”



“Thằng bé có sở thích này từ lâu rồi. Cu cậu đã đeo đuổi suốt cả cuộc đời còn gì.”



“Trông con chẳng khác mấy so với bây giờ.”



“Con thuộc dạng lớn chậm. Giống anh.”



“Vậy sao?”



“Đến giờ anh vẫn còn răng sữa, răng khôn thì chưa có cái nào.”



“Đúng là chậm dậy thì.”



“Ừ, anh còn chưa lên sởi lần nào cơ.”



Lát sau, tôi ngủ thiếp đi vì mệt.



Lúc tỉnh lại, tôi không thấy Mio ở trong phòng.



“Mio ơi?” tôi thấy lo nên gọi thử.



“Chồng tỉnh rồi à?”



Nàng bước vào phòng.



“Em thử đo nhiệt độ cho chồng nhé?”



Thân nhiệt của tôi đã giảm xuống còn 38.1 độ



“May quá, chồng hạ sốt rồi.”



“Ừ, anh cũng thấy đỡ hơn.”



Chồng này, nàng nói.



“Sau này, nhỡ chồng lại bị giống hôm nay thì sao? Em không còn ở đây nữa đâu.”



“Không sao. Chưa đến mức đe dọa đến tính mạng. Lần nào cũng tưởng như chết đến nơi rồi, thế mà đã chết lần nào đâu.”



“Nhưng chỉ có mỗi mình chồng.”



“Có Yuji nữa,” tôi nói.



“Hôm nay tình cờ thế nào lại vào ban ngày đấy, mọi khi anh toàn bị ban đêm. Lúc Yuji có nhà.”



Thằng bé trông vậy nhưng rất đáng tin cậy. Nghe tôi nói, nàng ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu.



“Nếu vậy thì tốt.”



“Anh sẽ không uống giảm sốt nữa. Anh bị lần này là vì uống giảm sốt. Chỉ cần không uống thì sẽ không sao.”



“Vậy là lại có thêm việc chồng không được làm.”



“Ừ, nhưng biết việc gì không được làm quan trọng lắm. Không biết mà vẫn làm thì sẽ nguy to.”



“Giống như hôm nay?”



“Ừ.”



Em vẫn cứ lo, nàng nói.



“Em rất lo khi để chồng thế này.”



“Em lúc nào cũng thế.”



“Lúc nào cũng thế?”



“Em chỉ toàn lo cho anh mà chẳng để ý gì đến sức khỏe của em.”



“Em sinh ra đã thế mà.”



“Nhưng mà…”



“Sao cơ?”



“Không sao,” tôi lắc đầu. “Không có gì.”



Lát sau, tôi gần như hết sốt hẳn. Cơn đau qua đi, nỗi buồn kéo đến thế chỗ.



“Mio ơi,” tôi gọi.



Nàng ngồi xuống cạnh tôi, tay tước đậu xanh.



“Gì ạ?”



“Em lại đây,” tôi nói. “Lại đây.”



Nàng nhìn tôi rồi nhìn quả đậu đang cầm trên tay. Đôi mắt nàng khiến tôi nhớ lại lúc nàng đứng trên sân ga, hà hơi vào đôi tay lạnh cóng. Sau vài giây lưỡng lự, nàng nói.



“Cho em mượn nhé.”



“Ôi lạnh quá.”



“À, phải rồi.”



Tôi bỏ mấy bịch nước đá đang chườm quanh người ra khỏi chăn.



“Được rồi.”



“Người chồng cũng lạnh”



“Anh là người băng mà.”



“À, vâng.”



Tôi vòng tay ôm lấy bờ eo thon của nàng. Nàng hơi co người lại nhưng rồi thả lỏng cơ thể ngay tức thì. Nàng rúc đầu vào cằm tôi.



“Đúng rồi,” tôi nói.



“Hả, gì cơ?”



“Tư thế thích hợp nhất.”



“Như thế này?”



“Ừ.”



“Em không cố tình đâu.”



“Chúng mình là vợ chồng mà.”



Ra là thế, nàng đùa. Hình như nàng hơi ngượng.



“Giá mà làm thế này sớm hơn.”



Nàng nói và hôn vào cổ tôi.



“Tình yêu gì mà chỉ có sáu tuần.”



“Em muốn thế nào?” tôi hỏi nàng.



Làm thế này, nàng nói.



“Chỉ cần thế này thôi.”



Con chào bố mẹ, tiếng Yuji chào.



“Mẹ ơi?”



Chúng tôi chưa kịp buông nhau ra thì Yuji đã vào phòng. Trông thấy cảnh bố mẹ luống cuống ở trong chăn, thằng bé nói:



“Ái chà chà.”

Đăng ký: Viet Blogs

Nguồn tin

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Nguồn Tin Mới