Tin tức Việt

Thứ Ba, 19 tháng 11, 2013

Ngày mai anh đi

Nguồn tin: Walking Alone

Giữa đêm .. anh vẫn lại là anh , một chàng trai có những thói quen rất bình thường: ngồi vắt chân lên bàn, cầm cuốn truyện tranh, laptop bật nhạc, quay người về hướng cửa sổ và nghiền ngẫm vào thế giới thần tiên trong ấy. Nhưng đó là câu chuyện của những ngày đã trôi qua. Hôm nay anh cầm trên tay cuốn truyện tranh đầu tiên mà anh vẽ. Đọc xong rồi gấp lại, miết lại thật chắc và phẳng .. cất nó gọn gàng trong ngăn tủ đầy những thứ đồ kỉ vật linh tinh .. ngồi nhìn ra ngoài bầu trời đêm, gió lùa vào rất lạnh ..


Ngày mai nữa thôi .. anh sẽ rời xa nơi này ..!


1h sáng .. Nhạc chuông tin nhắn .. đèn báo màu riêng biệt .. nhắn tin cho anh giờ này chỉ có cô : “ A a a a chán quá đi, hát cho em nghe đi >.< ..


Dù có là đã lên giường nằm ngăn nắp gọn gàng chuẩn bị cho giấc ngủ .. anh vẫn dậy cầm cây đàn và hát cho cô nghe thật nhẹ nhàng ..!


Rep :” Sao thế dở hơi , lại chán chuyện gì nào ? cậu nhóc kia nàm thao à :)))”


-Không, chả có gì, tự dưng em chán vậy thoai…!blah bleh


Rồi anh với cô lại hòa vào những câu chuyện đủ thứ trên đời, bất cứ lúc nào mà cô cần người để nói chuyện anh vẫn luôn là người đó. Mặc cả những khi cô nói chuyện về những chàng trai mà cô thích, hỏi anh xem nên làm gì để có được người ta … Anh vẫn vui vẻ trả lời !


Anh yêu cô !


Anh là họa sĩ truyện tranh, cô là 1 vầng trăng 16. Anh quen cô nửa năm rồi.


- Anh dạy em vẽ đi ..! nài nài kéo kéo


- Thôi lạy hồn , vụng như em , nấu ăn còn tởm chứ vẽ vời nỗi gì =))


- Bốp! giết chết anh bây giờ , đây 9 cái hoa tay đó nhá


- 9 Cái thì để làm gì =)) anh có 1 cái thôi đây nè =))


Nói vậy nhưng anh vẫn dạy cô. Anh tặng cô 1 bộ đồ nghề đầy đủ dụng cụ.


- Em học vẽ làm cái giề vậy ? lại hứng lên học giết mùa hè à ?


- Chuẫn roài , hè nắng bỏ mẹ , ở nhà biết làm giề , sang năm học mới còn có cái nghịch mấy tiết học dở người =)))


- Haizz! Có những người như em anh nghĩ truyện tranh biếm họa VN sẽ phát triển đó =)))) học 2 tuần rồi mà vẫn vẽ mắt người như mắt đười ươi thế kia =)))))))


- AAAAAAAAAAAAAAAAAAA … giết giết


1 Năm trôi qua .. cô 17 tuổi .. anh tốt nghiệp ĐH. Trong suốt 1 năm ấy , anh cứ trở về rồi lại đi .. Mỗi lần như thế anh lại bảo cô :” Ngày mai anh đi rồi ..” . “ Bao giờ anh lại về?” . :” Chắc hết tháng sau ..” .. v.v.v


Ngay mai anh di Ngày mai anh đi


Mỗi lần về anh lại ở bên cô, dạy cô, đi dạo cùng cô, tâm sự với cô … với anh đó là những khoảng trời bình yên nhất. Anh yêu cô cái tuổi học trò màu trắng tinh khôi và ngờ nghệch , cô giống người con gái trong cuốn truyện đầu tiên của anh! Mỗi khi đi dạo cùng cô trên những con đường anh hay kể cho cô nghe về những ước mơ từ thuở bé, từ những lúc anh còn cầm bút chì vẽ linh tinh khắp nơi trên tường nhà , cả nhà vệ sinh cũng vẽ :)). Rồi những lần bị phạt đứng góc lớp bê chậu nước vì ngồi trong lớp vẽ vời, vẽ cả thầy giáo bán khỏa thân =)) .. rồi cả những điều nhiều hơn thế nữa .. Còn cô thì hay kể những chuyện về bạn cô, tuổi học trò vô tư hờn dỗi, những chàng trai trong trường mà cô thích, ngồi trong lớp cô vẽ chàng trai ấy cả buổi, ngắm chàng qua cửa sổ trong sân thể thao .. Còn mỗi khi ngồi cạnh cô bên tờ giấy vẽ, cảm nhận được hơi ấm gần kề, được cầm đôi bàn tay bé nhỏ ấy, ngửi mùi hương tóc ấy .. trái tim anh lại như muốn tan ! Chưa 1 lần anh giám tiến lại gần hơn nữa !


- Tại sao anh lại yêu truyện tranh và theo nghề họa sĩ? Nghèo bỏ xừ và có mấy ai theo đâu ?


- Anh không biết nữa .. haiz .. nhưng nó ăn sâu vào trái tim anh rồi ..! Hồi bé anh đã nghĩ lớn lên anh sẽ dựng lên 1 thế giới của riêng mình, có cả những chuyện thần tiên ở đó..! Lớn lên rồi mới biết có quá nhiều trái ngang . Cuộc đời này có đẹp được như trong truyện ? đau khổ thì gấp vàn , chỉ có tình yên là ít hơn vạn ..! Anh muốn vẽ , muốn viết về những điều anh ước mơ, anh muốn thay đổi những góc nhìn khác về cuộc sống này cho tuổi trẻ, cho những điều cả bản thân anh cũng không làm được, cả những câu chuyện anh đã được kể và nghe ..!


- Ối dời ! anh vĩ đại quá hén ! hố hố


- Grừ .. cốp


1 năm nữa lại trôi qua .. cô vào cuối cấp ..! tuổi học trò của cô anh vẫn lặng lẽ đừng nhìn !


Tháng 11, trời gió se !


- Anh đến trường đón em đi !


Tiết trời trở đông, sân trường chiều vắng , lớp học chỉ còn 1 mình em ở lại.


- Sao em chưa về ? Hôm nay dở chứng đòi anh đến đón thế


- Em lạnh, hôm nay em không mang áo khoác


Anh nhẹ nhàng khoác lên cô chiếc áo của mình, anh biết vì sao cô vẫn còn ở lại, ánh mắt cô vẫn nhìn về phía ấy, góc sân trường có bóng cậu học trò đang ngồi cạnh ai. Trên bàn cô là tờ A4 gấp đôi, gió lùa vào .. có hình cô vẽ về chàng trai ..!


- Thôi nào, khoác hẳn áo vào đi , anh đưa em về .. Hừ hừ


- Anh lạnh đấy à ?


- Không, lạnh gì :)) người anh lúc nào cũng ấm mà ..


- Cám ơn anh nha , áo anh ấm thật ! Cô tựa đầu nhẹ vào lưng anh.


Tháng 12 , Lạnh và hanh khô , lá và cây cũng đủ xác xơ .. anh muốn đòi món nợ của mình


- Ê ! Trả nợ anh đi chứ , 2 mùa đông roài , hết sợ nóng nữa còn gì nữa


- Nợ nần giề , em quên roài =))


- Giết chết bây giờ, có trả không x-(


- Không đấy =)) .. Thoai đợi đến tết đi, tết mới tình cảm sum vầy. Anh sắp về rồi hả


- Ờ ! không tết tiếc gì hết , lần này về anh đòi cho bằng được !


Mùa hè năm đầu tiên anh dạy cô vẽ , anh đòi công, cô bảo sẽ trả anh bằng 1 cái ôm cho anh bớt đi bao năm hiu quạnh =)) .. Với cô có lẽ nó không có gì to tát, cũng chỉ ngại ngần vì 1 cái ôm, nhưng với anh thì nó như là 1 món quà vô giá, cho anh cảm giác một lần được với tới nỗi ước ao .. Hết hè anh đòi nợ khi anh phải đi cô không trả :” Nóng bỏ xừ, anh dở hơi à đâu mà ôm với ấp “! Các mùa sau cũng thế .. Anh cứ đi anh lại đòi, cô vẫn không trả :” Để lần sau anh về đi nhá :D “ … Anh vẫn đợi chờ !


Lần về này anh ít gặp cô hơn , anh dành thời gian ở nhà để lo liệu nhiều thứ . Anh thu xếp hết mọi thứ gọn gàng ngắn nắp trong căn phòng dầy màu mè giấy mực lộn xộn của anh. Anh chỉ mang theo bức tranh hình cô mà anh vẽ.


Buổi chiều cuối tháng 12 .. Anh hẹn cô đi chơi , 2 người lại dạo bước trên những con đường, những câu chuyện, tiếng nói cười quen thuộc .. trời lạnh dần hơn vào mỗi chiều .. anh biết rằng cô đủ hiểu là anh yêu cô .. Bởi sự quan tâm và ánh mắt của anh ấy , rất rõ ràng. Nhưng có lẽ trong tim cô anh không bao giờ có được vị trí khác của 1 người anh.. Anh muốn mang theo 1 món quà ..!


- Anh bảo rồi , lần này anh về phải trả nợ anh.. Có không nào :-w!


- Hờ , em đã bảo để tết cho nó sum vầy rồi mà lại :-S không đấy :D !


- Gừ ! Chết tiệt .. anh định cốc đầu cô nhưng cô bỏ chạy …


- Lè lè.. đấy chạy thi với em đi , chạy 1 lúc là ấm người ngay , cần gì ôm với ấp :))


Chiều dần xế , anh đưa cô về


- Ôm anh đi! Ngày mai anh đi rồi !


- Đã bảo không mà lại .. anh đi rồi anh lại về chứ gì đâu .. tết nhá ! Em vào nhà đây :D


Anh như thắt lại giữa mùa đông năm ấy , anh siết chặt hơn chiếc áo anh từng khoác cho cô, như níu giữ lại chút hơi ấm ngọt ngào nhỏ bé ít ỏi .. Anh đã yêu cô rất nhiều !


[ Mùa đông 2013 .. Shōnan, Japan ]

Đó là câu chuyện về anh .. một người đã yêu em thật dài ..!


Gửi từ bạn Nguyễn Tiến Dũng




WalkingAlone Đăng ký: Viet Blogs

Nguồn tin

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Nguồn Tin Mới