Ngọn cỏ non – chương cuối: Mây
Còn vài ngày nữa là đến noel rồi, không khí nô nức khắp cả bản làng, thôn xóm. Cũng cái dịp này mà nam nữ thi nhau tặng quà, tặng thiệp xôm tụ cả lên. Trên lớp nó hiện ra trước mặt là hằng hà vô số thiệp đỏ, thiệp xanh, thiệp tự làm, thiệp nhạc, chúng nó cứ hì hục nắn nót từng chữ, từng màu bút rồi cái khó nhất là câu chúc giáng sinh sao cho hay và không bị trùng với mấy cái khác. Cơ mà cũng có đứa bựa hơn thì ghi mỗi dòng chữ: “Giáng sinh vui vẻ nha … ” rồi điền vào chỗ trống tên người nhận cho tất cả các thiệp. Bút màu được truyền từ đứa này sang đứa khác, trở thành đồ vật hot nhất, được săn đón nhiều nhất và cũng nhanh hi sinh nhất. Đứa thì lựa lúc dân tình đầy đủ như 15 phút đầu giờ khoe ra những tấm thiệp hàng độc, hàng có chất lượng, để rồi xôn xao cả một cái xóm nhà lá. Mấy “thằng” con gái ra sức cướp bóc, trấn lột mấy “ả” con trai mấy cái thiệp đẹp, những tiếng la thất thanh, đau xót vang lên báo hiệu cho mấy quả véo ma quỷ hay mấy cái Như lai thần chưởng đến nạn nhân, xã hội trở nên loạn lạc, kinh tế khó khăn vì hết sạch tiền, người dân kêu la oán thán khắp nơi. Nó cũng vậy, thiệp xịn thì dành cho mấy đứa con gái thân, thiệp bình thường thì dành cho mấy đứa bình thường, thiệp xấu nhất, rẻ nhất thì dành cho mấy thằng đực rựa trong nhóm nó, vậy cho đỡ tốn tiền lại tăng thêm tình đồng chí ^^.
Rồi đến cái chuyện tặng thiệp cũng đầy tính nhân văn cao cả. Giờ ra chơi nếu tặng thì phải đưa tận tay, giay tận mặt mà nhẹ nhàng tình cảm: Mình, hí hí, tặng bạn, hí hí. Còn không thì trong tiết học, mạng lưới đưa thiệp được tổ chức một cách kín đáo, có quy mô phủ sóng toàn lớp giống như địa đạo ngầm Củ “Gì” vậy. Từng tấm thiệp có thể đến được mọi nơi cho dù là xa nhất, nguy hiểm nhất bởi đội ngũ kĩ thuật viên lành nghề, can đảm, không ngại gian khổ. Và với cái sự lì đòn, trơ về mọi mặt chứ không riêng gì mặt hoá học, thầy cô cũng phải ngoảnh mặt làm ngơ, để cho bọn chúng tác yêu tác quái, mà trong lòng chắc thầm nghĩ: quân khốn lạn, bà là bà nhớ mặt thằng nào rồi nhá, cứ chơi đi, xác định lô-en này là lô-en cuối của mày rồi đó con. Biết đâu bất ngờ, hờ hờ.
Đang ngồi học thì thằng Khôi lặc nói nhỏ với nó:
– Ê chú, học chuyên xong đi với tụi anh cho vui.
– Ơ, đi đâu, mình về nhà với mẹ cơ.
– Bà già mày, anh lại vả cho vêu mồm bây giờ, đi tí có thưởng, hí hí.
– À, thơm bơ, thế anh cho em một suất, hề hề.
Ra về sớm, nhóm tụi nó tập trung được phổ biến tình hình công việc là đi mua cho thằng Khôi lặc cái khăn quàng cổ để nó tặng em Trâm lớp Anh văn. Với sự góp mặt của chị đại Hạnh và Thảo thì không lo bị chém mắc, đảm bảo thằng Khôi sẽ được mua với giá thấp nhất, tốt nhất mà lại đẹp nhất, vậy nên nó tự tin ra mặt.
– Đi mua với tao, tí dẫn bọn bay đi ăn.
– Dze, dze, tuyệt zời ông mặt trời.
Rồi bọn nó xuống phố để tìm mua, dạo qua Hoa học trò rồi Hương triều, mấy cái khăn đẹp thì bị mua cả, còn toàn xấu, thằng Khôi có vẻ bối rối vì 2 cái tiệm này là đông nhất Kon Tum lúc bấy giờ mà vẫn không ăn thua. Tiếp đó tụi nó kéo nhau qua Song Kim, cái tiệm này mới mở nên không đông lắm, bọn nó chui đầu vô với hi vọng tìm được cái khăn ưng ý. Nhưng cũng như mấy tiệm kia, chỉ còn khoảng ba ngày nữa là giáng sinh nên khăn đẹp đã được người ta lựa cả rồi. Cả đám nháo nhác không biết làm sao, Hạnh hỏi chị chủ quán:
– Còn loại nào nữa không chị ơi.
– Ờ, còn ở sau kho đó em, em vô lựa đi rồi ra đây chị tính tiền cho, chị đang bận xem phim này tí nhé.
Nói rồi cả đám hồi hộp bước vào trong với hi vọng tìm được cho thằng Khôi món quà để nó có thể thể hiện tình cảm của mình. Kho hàng bên trong cũng còn khá nhiều khăn nhưng cũng chả đẹp được mấy, có lẽ khăn đẹp đều được mang ra ngoài trưng cả rồi. Cả đám cũng chán nản đi loanh quanh xem mấy cái đồ đâu đâu, thằng Khôi thì vẫn cố gắng tìm. Bỗng nó gọi nhẹ cả đám lại, thấy bộ dạng thậm thụt của nó, ai cũng tò mò.
– Hạnh, Thảo mày thấy mấy cái khăn này đẹp không, nhưng mà nó nằm trong bộ cả khăn cả mũ rồi, do cái này người ta ít mua nên còn nhiều cái đẹp thật.
– Uh, đúng, mà cái này đẹp hơn nè.
Hạnh cầm cái khác lên, nhỏ Thảo cũng trầm trồ:
– Cái này đẹp thiệt mày ơi, hay tặng tao đi.
– Cái tình hình nước sôi lửa bỏng mà còn dỡn hả, giờ không biết sao đây.
Thằng Khôi nhăn nhó, cả đám cũng suy nghĩ, giờ còn cách nào đây khi mà thằng Khôi chỉ thích mua cái khăn , cái mũ thì ai cần với cái tiết trời se lạnh này chứ. Mà không có khăn thì nó tặng cái gì ý nghĩa được, mà mua khăn rồi mũ giục đâu, khăn lẻ lại xấu. Bao nhiêu suy nghĩ hiện lên trong đầu mấy đứa, trong khoảnh khắc loé sáng, nhỏ Hạnh nảy ra ý tưởng.
– AAA, tao có cách này, mày, chuẩn bị ra tính tiền, tất cả theo tao.
Cả đám ngơ ngác không biết nhỏ Hạnh đang nghĩ gì thì nó bóc khẽ cái bì, lấy cái khăn ra, cái mũ thì nó nhét sâu xuống dưới thùng hàng. Rồi nó còn bóc cả cái giá của cái khăn treo gần đó rồi dán vô như thật. Cả đám hồi hộp bước ra tính tiền mà lo lắng không biết rằng chị chủ quán có biết được hàng này là hàng cặp không, nếu mà bị phát hiện chắc quả này gọi công an đến gô cổ cả đám mà đưa lên phường cái tội lừa đảo chiếm đoạt tài sản công dân mất.
– Chị, tính tiền cho em cái này.
– À, ờ, em lấy chỗ nào á em.
Cả đám giật thót mình, quả này thì tèo, xác cmn định luôn, bị phát hiện rồi. Nhỏ Thảo bình tĩnh trả lời:
– Ở cái dây kia kìa chị, đám đó đó.
Nói đoạn nó chỉ tay về phía sau, ánh mắt bà chị chủ quán vội dồn về phía bộ phim đang chiếu, có vẻ như là đến đoạn hấp dẫn rồi nói.
– Ờ 80 ngàn em, có cần gói quà không.
– Thôi chị à, tiền đây chị, bọn em về luôn.
Khỏi phải nói bọn nó mừng thế nào khi phi vụ được thực hiện trót lọt, rồi vội vàng tót lên xe nhảy ra khỏi khu vực nguy hiểm ngay. Đến ngã ba Lê Lợi giao Trần Phú bọn nó mới tập trung lại bàn bạc.
– Xong rồi đó, cảm ơn bọn tao đi.
Nhỏ Hạnh khởi xướng, mấy đứa kia ùa theo.
– Đúng zồi, đi ăn đê, mới 5h rưỡi à.
– Hoàng Văn Thụ đê.
– Được rồi, được rồi, có quịt được bọn bay đâu mà cứ sồn sồn cả lên, tổng cộng có 6 đứa, 4 đứa kia theo đại ca.
Thế rồi xe bọn nó lại lăn bánh, đến quán đường Hoàng Văn Thụ, cả đám nháo nhác vô dành chỗ, trước khi ngồi còn tiện thể kêu bao nhiêu là món. Thằng Khôi lặc mặt dài cứ như cái bơm khi trông thấy cả hạm đội diệt mồi tàn sát tiền của nó không một chút thương tiếc. Ngồi ăn bọn nó lại lôi cái khăn ra ngắm, quả là đẹp thật, màu vàng cam hồng hoà quyện với nhau bởi đôi bàn tay của một nghệ nhân nào đó dự đoán rằng người mang vô sẽ xinh xắn biết bao. Rồi nó lại suy nghĩ, nếu mà em không rời xa nó như vậy chắc hẳn nó cũng tặng em cái gì đó thật ý nghĩa rồi. Trời lạnh như vậy không biết em có thường giữ ấm không, nó cũng dự định tặng em vài món rồi đó chứ, ngồi nghĩ đến em nó lại thoang thoáng buồn. Nó muốn chạy đến nói với em rằng nó nhớ em, nhớ thiên thần của nó thật nhiều. Rồi thói quen đưa mắt tìm em giữa dòng người tấp nập để biết rằng em vẫn ổn, vẫn khoẻ mạnh, và có lẽ vẫn đang hạnh phúc.
“Thời gian mình yêu chẳng thật lâu
Chuyện trò đêm thâu tình thắm thiết mau
Mình càng khắng khít thân sâu, cho nhau bao điều
Giờ còn mỗi chiếc ô xưa, thời ta bên nhau thật lòng
Tình yêu vợi cao đến vậy sao
Đành buôn lòng trôi tình chỉ thế thôi
Tưởng rằng xua tan đêm tối
Căn phòng không em sẽ bớt chơi vơi
Nay đành lỡ chia phôi
Nụ cười lúng liếng chỉ là ký ức với anh
Duyên trời mong manh, vụng về ta đánh rơi tình vỡ
Còn đâu hạnh phúc ta hằng đợi mong
Ngày mình bên nhau xây đắp giấc mơ hồng
Thoáng chút bỗng rời nhau ngỡ ngàng”
Thằng Khôi móc hết tiền ra thì được 70 ngàn, khổ thân thằng nhỏ, công đi mua gì mà gần bằng cái giá. Chắc là thằng Khôi vui lắm, vừa được tụ tập bạn bè đàn đúm, vừa có quà tặng cho người thằng Khôi thích, nó nhìn mà đôi phần ghen tị.
Rồi cái mùa giáng sinh năm ấy cũng qua, kỉ niệm năm học cấp 3 đầu tiên với biết bao bạn bè mới, trải nghiệm mới. Sau cái dịp Nô-en thì đám học sinh tụi nó sẽ đối đầu với kì thi học kì một gian nan. Nó cũng cắm đầu vào ôn thi, hình bóng em trong nó đã nguôi ngoai đi phần nào, nhưng đôi khi, nó vẫn suy nghĩ về em nhiều.
“Mật ngọt lung lay, nào ngờ tình em đổi thay
Bờ môi ấm áp chẳng còn dành riêng mỗi anh
Anh đã quen tiếng nói cười của em
Giờ một mình lê bước trong mưa nhòa
Mới biết ta chẳng còn nhau rồi
Lời thề chăn gối chẳng còn thiêng liên với ai
Một lần gian dối xin người đừng hứa đến tương lai
Nếu sẽ có cầu vồng đêm mưa
Thì từng chồi non đã chết lại
Mới biết ta chẳng còn nhau rồi”
Kì thi kết thúc, nó cũng đạt được học sinh giỏi với điểm phẩy trung bình trong lớp. Một buổi tối khi mới ăn cơm xong, nó đang lục đục thay quần áo đi chơi với đám bạn thì nghe mẹ gọi có điện thoại. Nó lật đật chạy lên nghe.
– A nhô, ai gọi tui ấy.
– Hùng hả, Chi nè, Hùng có bận không, nói chuyện với Chi một lát.
Nó giật mình, chưa biết làm thế nào, vội từ chối.
– À ờ, Hùng đang vội đi ra ngoài, mà còn gì để nói nữa đâu, vậy nha Chi.
Đã bao lâu rồi tim nó không ngừng đập, thở không ra hơi khi nghe giọng nói ấm áp ấy, gạt nỗi buồn qua, nó vội phóng xe đi chơi mà trong đầu hiện lên biết bao suy nghĩ.
– Này, làm gì mà mất hồn vậy.
Thằng Nhân đen gõ gõ nó, nó đáp bằng cái giọng từ từ:
– Không, thấy em kia xinh quá ấy mà, ăn tiếp đi.
Đám tụi nó thi xong nên rãnh rỗi rủ cả lớp đi ăn chè ở đường Trần Phú, cũng khá đông, ồn ào một góc đường. Nhìn ra con đường nhộn nhịp xe cộ ngày gần tết, cái màu vàng đen nhè nhẹ của đèn đường xoà xuống mang lại cái cảm giác buồn buồn, trầm trầm, nhưng lại có một ma lực nào đó thu hút đến lạ kì. Buổi đi chơi hôm ấy dường như nó mất hút trong lớp, một mình chìm đắm trong mớ suy nghĩ hỗn độn.
Sáng hôm sau, đang ngồi lom dom với vài thằng trong lớp thì nhỏ hôm trước cùng Hạnh đến gặp nó. Nó đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên kia sau lời kể của con nhỏ bạn. Mọi uẩn khúc của nó dần dần được giải đáp. Nhỏ bạn kia là bạn học thêm ngồi gần em, rồi kể cho em những điều nó luyên thuyên với nhỏ Hạnh hôm trước và rồi hôm nay tình nguyện là người gỡ rối khúc mắc của nó.
Nhà em có 2 anh em, vì người anh ngày xưa quậy phá làm ba em không được êm xuôi trong việc thăng quan tiến chức nên sau đó ba em trở nên vô cùng khắt khe. Mẹ em lại hiền, cũng vì thương ông anh nên đã cho tiền ăn chơi rồi đánh nhau gây thương tích cho người khác. Từ ngày người anh đi trại, gia đình em trở nên nguội lạnh hơn. Ngày em nói em thích nó với mẹ, rằng ở dưới thị bây giờ em đã có người chia sẻ, giúp đỡ bao nhiêu chuyện thì mẹ em thấy yên tâm hơn, bớt lo nghĩ đi nhiều. Nhưng rồi với những thành tích không ưng ý như không thi đậu vô trường chuyên, không thi đậu vòng chung kết đàn Organ, rồi ba em lại biết chuyện em quen nó. Hôm ấy em về nhà, ba đã khuyên em nên dừng lại tình cảm tuổi học trò này để tập trung học hành mang đến kết quả tốt nhất, em khóc rất nhiều. Nhưng các bậc phụ huynh có ai là muốn điều không tốt đến cho con cái họ đâu chứ, em chẳng thể cãi lời rồi khóc. Cả ngày hôm ấy em chẳng thiết ăn gì, mẹ em lo lắng cho em rồi lựa lời nói với ba em nhưng điều đó gần như vô ích. Không khí gia đình trở nên căng thẳng, chẳng ai chịu hiểu cho ai, chỉ mình mẹ em ở giữa là khổ. Đến cuối ngày, em đã dũng cảm nói chuyện với ba về chuyện của mình sau khi hỏi ý kiến của mẹ và cũng có được sự ủng hộ. Em nói với ba rằng nếu em được học sinh giỏi và đứng trong top 3 của lớp, em sẽ được quyền chọn lựa con đường riêng của mình, và chuyện đó sẽ không ảnh hưởng đến việc học hành sau này. Ba em suy nghĩ hồi lâu, rồi mẹ cũng bên cạnh nói giúp nên ba cũng đồng ý. Em phải rời tạm rời xa nó để tập trung cho chuyện học hành, mong kết thúc học kì với thành tích tốt. Ngày em đưa cho nó tập truyện em cũng đã nhắn gửi cho nó dòng chữ …nhưng nó không nhận được bởi cơn gió đã cuốn đi. Để rồi bây giờ em đã đứng thứ hai lớp về điểm phẩy, đạt đủ điều kiện với ba mẹ, rồi em muốn gặp nó trước khi về nhà ăn tết nhưng nó đã từ chối. Nó thẫn thờ, vậy là mọi điều nó tưởng tượng là không đúng rồi, nhưng còn…
– Vậy cái anh người yêu kia thì sao?
Nó hỏi lấp lửng sau câu chuyện nhỏ bạn kia kể lại. Nhỏ kia ra vẻ suy nghĩ.
– Anh nào, à à, cái anh đó là anh họ của Chi, nhà gần đó, hơn một tuổi, bác Chi sợ con gái đạp xe đường xa mệt nên nói anh đó hằng ngày phải qua đưa Chi đi học cho vui với an toàn.
Trời, là vậy sao, nó chẳng thể ngờ được, nó buồn và suy nghĩ. Nếu chuyện quan trọng như vậy tại sao chẳng thể nói với nó một lời mà lại ghi vào tờ giấy như thế để rồi tờ giấy mất đi và niềm tin trong nó cũng cạn dần. Như là biết được suy nghĩ của nó, nhỏ bạn tiếp lời:
– Chi không dám nói trực tiếp với Hùng vì mỗi lần gặp Hùng thì Chi lại xúc động, nói không nên lời, nước mắt lại cứ tuôn ra. Và nhỡ đâu Hùng không chịu tạm rời xa một thời gian thì Chi cũng không biết phải làm sao cả. Vậy nên Chi mới im lặng gửi cho Hùng tờ giấy. Hùng biết rồi mà, phải không?
Không, nó làm gì biết cơ chứ, nếu nó đã biết thì nó đã không đau lòng đến mức đó. Nó hơi giận vì em chẳng nói những điều quan trọng đó với nó, em không nghĩ rằng nó sẽ khó chịu đến mức nào khi bị bỏ rơi như vậy à. Giờ đây, nỗi nhớ đó trong lòng nó đã nguôi ngoai đi phần nào và biết đâu sau có những chuyện quan trọng đại loại như vậy hoặc hơn em cũng chẳng nói gì với nó rồi ra đi thì sao, lại bỏ mặc nó với hàng loạt suy nghĩ như muốn nổ tung đầu ra. Nó suy nghĩ rồi nói với nhỏ bạn:
– Thôi, chắc Hùng không gặp Chi nữa đâu, Chi chẳng nghĩ cho Hùng gì cả, cứ như bây giờ thì chắc tốt hơn.
Nó nói mà giọng buồn buồn, hiếm khi ai thấy được nó buồn như vậy, trầm tư như vậy. Nó nói rồi lẳng lặng quay lưng về lớp, bỏ lại nhỏ Hạnh và nhỏ bạn đang đứng ở dãy hành lang lớp học mà tròn mắt ngạc nhiên. Sân trường yên ắng đến lạ kì, hay là nó chẳng nghe thấy điều gì nữa cả. Nó thẫn thờ vì đã từ bỏ đi một thứ gì đó đối với nó quan trọng như một phần thân thể vậy. Tai ù đi, mắt mờ dần, nó như lạc giữa cái thế giới nhốn nháo xung quanh vậy. Nó cũng không hiểu vì sao nó lại chọn lựa như thế, nhưng lúc đó nó tin rằng điều đó sẽ tốt với nó và với cả em vì thời gian qua, em cũng đã quen với việc thiếu vắng nó rồi.
– Ơ này, hôm đó Hạnh nói với tui ông bị đau nên tui dẫn Chi đến thăm ông đó, ông ngủ mê lâu quá nên bọn tui về luôn, Chi không có vô tâm với ông như ông nghĩ đâu.
Tiếng con nhỏ vang lên xé tan cái không gian vắng lặng xung quanh nó, nó nghe mà chột dạ, vậy là mấy lon bò húc đó là của Chi, nó đoán không sai. Nó chẳng nói gì thêm, chỉ khẽ gật đầu rồi bước vào lớp. Hai đưa con gái lắc đầu buồn bã rồi cũng quay về.
…
Thứ sáu, tuần trước khi nghỉ tết.
Reng Reng, chuông cửa vang lên ing ỏi.
– Ai vậy?
– Hùng nè…
Đăng ký: Viet Blogs
Nguồn tin
0 nhận xét:
Đăng nhận xét