Tin tức Việt

Thứ Sáu, 19 tháng 7, 2013

NGỌN CỎ NON – CHƯƠNG NĂM: NGƯỜI CON GÁI ANH KHÔNG THỂ QUÊN

Nguồn tin: Walking Alone

“Anh sẽ đón em…

Trong giấc mơ của ngày xưa

Ước gì… Tình mình chưa tan

Anh không thể quên một người

Mà đã có quá nhiều điều để nhớ

Những cuộc tình về sau luôn làm tim anh đau

Vì anh không thể quên…”


Đang đi trên đường, xe nó bị hư, và cái nơi nó đang đứng hiện giờ gần nhà em lắm. Dắt xe vô quán sửa xe rồi nhờ ông chủ quán xem thử, ổng nói nó nửa ngày nữa quay lại vì xe bị cái gì mà theo ổng là nặng lắm lắm. Cơ mà cái vấn đề quan trọng bây giờ là nó chẳng có 1 xu nào dính túi cả, sự đời thật oái ăm. Hết cách, nó đành qua nhà em để hỏi vay vài đồng. Cánh cổng màu vàng nhà em vẫn đang đóng, cái cổng mà mỗi lần đến nhà em nó lại nói thầm rằng phía sau cái cánh cổng đó chắc là thiên đường bởi vì khi cánh cổng mở ra là thiên thần lại xuất hiện cơ mà, he he ^^. Khoảng sân trước nhà, cây nhãn có tán lá to thật to che bóng mát, nghe nói cây nhãn này thuộc dạng cổ thụ rồi, thân nó to phải hơn một vòng tay người, bị mỗi tội là hơi lùn so với quy định. “Lão” cây này, chắc là già rồi hay sao mà suốt ngày rụng “tóc”, để rồi những ngọn “tóc” ấy lại cuốn vào gió đến khắp nơi, mất công em nó ngày nào cũng phải còng lưng ra mà quét, thật là đáng ghét :).


Và rồi em như biết trước rằng nó sẽ đến hay sao mà chủ động mở cửa ra chào đón nó với nụ cười, cái nụ cười làm nó quên đi tất cả những khó khăn, nụ cười cùng chiếc răng khểnh đẹp và thánh thiện. Em chẳng lạnh nhạt như hôm bữa nữa, ánh mắt em dành cho nó cũng đã như ngày xưa, em đã quay lại với nó rồi…


Sau khi biết được cái xe cà tàng của nó phải đến nửa ngày sau mới xong thì em rủ nó lấy xe đạp em đi chơi. Nó vui lắm, vội dắt xe ra rồi em leo lên sau xe, vẫn như thói quen là hai tay níu lấy vạt áo nó, nó mỉm cười nhẹ rồi vội guồng chân. Sáng nay trời chẳng có nắng, tí gợn mây trên bầu trời cao hình như xếp thành hình trái tim luôn thì phải. Uầy, trời giúp ta rồi – nó tự nhủ. Em ngân nga bài hát gì gì đó, nó chẳng nghe rõ, kệ, có em ở sau là nó vui nhất rồi. Có lần em nói với nó rằng em thích trời mưa, vừa vừa thôi, đủ để át đi tiếng hát của em, để em có thể thoải mái hát mà không sợ ngừi ta nghe thấy rồi chửi bị điên :). Nó đưa em xuống nhà thờ gỗ, hồi xưa nó với đám bạn cứ đến ngày lễ lại bị nhốt vô đây bắt phải … ăn uống hết đống thức ăn ở đây. Nào là bánh mì, cà ri, nước ngọt, cả một biển trời thức ăn bày ra trước mắt bọn nó và nhiệm vụ bọn nó là phải ăn cho hết cho bằng được. Ồ ôi, nhớ đến cái ngày đấy chẳng biết là ác mộng hay không nữa.


Nhà thờ gỗ là biểu tượng của Kon Tum quê nó. Nghe nói là làm hoàn toàn bằng gỗ, nó cũng chẳng rõ, chỉ biết rằng nhà thờ thật rộng lớn và trang nghiêm. Mấy cặp cô dâu chú rể vẫn hay chụp hình cưới, hay mấy du khách nước ngoài lạc chân đến cái phố thị nhỏ bé này đều thích thú khi được mục sở thị nhà thờ mang hơi thở núi rừng này. Em và nó dạo quanh nhà thờ, thăm thú một chút rồi dừng chân ngồi xuống gốc cây gần phía cửa vô. Đã lâu nó không được nói chuyện với em nhiều và vui như vậy, kể từ cái ngày nhận kết quả trên cung thiếu nhi. Em và nó đều cười rất nhiều, nó cũng vui và cảm thấy hạnh phúc rất nhiều. Nó mong rằng em sẽ bên nó như vậy, không rời xa nó như mấy bữa nữa. Nó muốn nói với em rằng những ngày vừa qua nó buồn rất nhiều, nó suy sụp, mất phương hướng rồi bị đau nặng nữa. Khoan, nó nhớ nó mới bị sốt xuất huyết mà nhỉ. Ba với mợ nó đưa lên bệnh viện và hình như nó cũng chưa khỏi bệnh mà. Suy nghĩ ấy tự nhiên bùng lên trong đầu nó, vậy là vậy là… nó đang mơ, và em cũng không hề quay về bên nó, em vẫn thế, vẫn đang hạnh phúc bên người kia. Cơ mà nó chẳng muốn giấc mơ này dừng lại đâu, trong cái lúc nửa tỉnh nửa mê ấy, nó cố gắng mơ tiếp, không thể để em rời xa nó được.


Mặt trời đã dần đi ngủ rồi, một bầu trời màu vàng đỏ phía bên ngoài cửa sổ, những chú chim ríu rít vội vàng về tổ, khung cảnh yên ắng của một buổi chiều ảm đạm, chẳng còn em.


Nó nằm đó, trên chiếc giường nhỏ, trên người mang bộ đồ bệnh nhân màu xanh của bệnh viện, nhìn ra xa, nơi những áng mây hồng lững thững nhẹ bay, nơi nụ cười của em hiện diện. Hơi thở nóng, đôi mắt nóng, toàn thân nó nóng, tay nó nóng, người nó cũng nóng, giống như bây giờ nó sờ vô cái gì thì cái ấy tan chảy ra vậy. Cái thành giường bằng i nox bây giờ mát lạnh tột đỉnh, nhưng nó cũng chả dám dựa vô lâu vì hơi mệt. Đầu nó như muốn nổ tung, giờ chỉ có nằm yên thả hồn theo mây gió mới làm nó thấy dễ chịu. Gần 6h rồi, tự nhiên đâu đó nghe tiếng cười nói của đám trai gái vớ vẩn vang lên xé nát cái yên tĩnh nơi nghỉ dưỡng. Chỉ cần nghe loáng thoáng qua là nó biết ngay trong cái đám ô hợp ấy có sự góp mặt của một số thành phần bất hảo của xã hội là đám Khôi lặc và Nhân đen, rồi Hạnh nữa. Quả là bọn phiền phức, khi nhà hiền triết lỗi lạc của thế giới đang tu hành nơi thanh tịnh như vậy thì cái bọn yêu ma chước quỷ này lại đến quấy rầy, thôi nể tình bạn bè, ta đây đành lòng tiếp họ vậy.


- Đây nè, đây nè, nó ở đây nè.


Giọng bọn nó í ới nhau. Nó ra vẻ trầm tư, từ tốn nhìn ra mà nói:


- Ơ, cơn gió nào lại đưa tôm lại đến nhà rồng thế này.


- Á cái thằng này láo, bọn tao mới là rồng, mày là tôm đấy.


- Ờ, quýnh chết bà nó đi bay.


- Dzô, dzô, cho nó khỏi ra viện luôn.


Giật mình trước thái độ hung hăng của lũ yêu quái, nó nhẹ nhàng phân trần:


– Dạ tha em, em nói nhầm, các quý khách ngồi chơi, em hơi mệt, oánh em nữa em vật ra đây không ai chịu nổi đâu.


– Đây, các anh các chị mang quà đến cho em đây, thương quá cơ.


Giọng thằng Khôi lặc làm cả đám bật cười, nghe mà lạnh cả sống lưng luôn.


Rồi cái khu bệnh viện hôm ấy chắc là đi vào lịch sử khi mà cái đám trai gái pha trò, chọc phá ầm lên, mang lại sức sống vui tươi cho cái nơi toàn mùi thuốc tẩy diệt khuẩn, nơi mà chẳng ai muốn đến, ai cũng muốn đi và lạnh lẽo, hiu quạnh đến tàn khốc. Cũng phải nói thêm vì sao nó lại đâm ra bệnh nặng như vậy. Trời quê những ngày cuối năm thật lạnh, gió mùa rít rít, nhiệt độ ngoài trời thấp làm ai cũng muốn ở trong nhà rồi trùm chăn kín mít. Và cái tuổi còn trẻ trâu như nó, muốn thể hiện rằng mình chịu lạnh tốt nên buổi sáng đi học chẳng bao giờ chịu mang áo khoác vào. Người ta thường nói bệnh sĩ chết trước bệnh tim, và nó cũng không phải ngoại lệ. Sau vài lần đi mà lạnh nhiều lúc chịu không nổi, rồi cái hụt hẫng em mang đến làm nó như người mất hồn chẳng chịu ăn sáng mấy hôm, sức đề kháng giảm rồi trở bệnh, bệnh nhẹ vẫn không sợ để rồi bệnh nặng lại cắm đầu. Ba với mẹ nó cũng chẳng yên tâm.


Nhưng cũng vì nó không muốn phiền đến ba mẹ nhiều. Cái áo khoác nó thì bị rách dưới nách mất, nó bí mật giấu đi để khọi mẹ nhìn thấy rồi mỗi sáng nó âm thầm dắt xe và đi học. Nó thích tự lập từ nhỏ, ba mẹ nó thì lo cho chị nó học đại học, thằng em mới tiểu học ăn phải đút từng thìa. Cái áo lạnh bây giờ bán ngoài tiệm lại đắt, đến mấy trăm nghìn, nó không thích nhìn vầng trán ấy nhăn lại để suy nghĩ chi tiêu sao cho phù hợp, để giờ đây nó càng trở nên phiền phức hơn.


Đôi lúc nó nhớ chị hai nó, chị quan tâm chăm sóc nó từ nhỏ đến giờ. Một phần hồi chị hai còn ở nhà, việc nhà chị hai làm hết, nó chỉ quét nhà nấu cơm thôi, giờ toàn nó phải làm. Đồ nó cũng toàn chị hai mua nữa, chứ cái tính nó, ra tiệm mua đồ thì đi chết còn hơn, ngại nhất trần đời, giờ chị hai ở sài gòn học nên đồ nó chỉ có cuối năm chị hai mới mua về thôi. Nhớ hồi nhỏ, nó vẫn thích nhất là chị hai với đám bạn hay ăn hàng, nó cũng thích, thế là nó toàn được ăn ké. Rồi có lần hồi nó lớp 3, chị hai lớp 8, đám con gái bạn chị hai toàn sai vặt nó đi mua quà hay trèo cây hái ổi xoài bên nhà hàng xóm, mới nhỏ mà đã dại gái số một, nó hăng hái thực hiện như một chú cún dễ thương mà không biết rằng mình đang bị mấy mụ già đó lợi dụng, giờ nhận ra thì đã quá trễ, bọn chúng đã cao chạy xa bay. Chị hai học giỏi, cũng xinh gái, có nhiều anh theo đuổi nữa. Và nó thích điều ấy, quà chị hai nó luôn là người bóc, chẳng quan tâm mấy dòng chữ như thế nào, nó chỉ thích mấy món quà thôi, ôi thiệcccc là đẹp. Rồi nó cũng thích ăn sô cô la nữa, ui chu cha, bao nhiêu là chiến lợi phẩm, đồ chơi, nó thích là đem về phòng hết, chị hai giành một tí rồi cười cho nó luôn. Gia đình nhỏ của nó thật hạnh phúc, chan đầy tiếng cười, ba nó hay pha trò, mẹ nó thì hiền, còn thằng em nó thì quậy kinh khủng.


– Ồn ào quá nhỉ, không để cho người ta nghỉ ngơi à.


– Dạ cháu chào cô.


Tiếng tụi nó đồng thanh vang lên, mẹ nó đến chăm.


– Gần 7 giờ rồi, chắc tụi cháu về luôn cô ơi.


– Ừ, cảm ơn các cháu nha, mà ai đến thăm bệnh nhân lại mua bò húc thế này.


– Uống cho nó khoẻ như bò cô ạ.


Tiếng thằng Khôi chọc ghẹo nó. Hạnh bước ra xem xét rồi nói:


– Không phải quà bọn cháu cô ơi, hình như hồi nãy đến đã có rồi đó cô.


– Ai mà chơi độc quá nhỉ.


– Thôi kệ đi mẹ ơi, có uống là ngon rồi, he he.


Rồi bọn ô hợp kia cũng về, trả lại cái yên ả nơi đây. Nhìn mấy lon bò húc làm nó suy nghĩ. Nó thích uống bò húc, uống nhiều đến nỗi trước khi đi ngủ uống vẫn không bị mất ngủ, cơ thể gần như chai lì rồi. Nếu không phải bọn kia mang đến thì ai đây, được mấy người biết được nó tôn sùng bò húc thế nào, rồi trường Chuyên thì 5h20 mới tan, chỉ có trường khác mới có thể đến trước khi nó dậy thôi, vậy có lẽ nào… Nó bần thần rồi nghĩ rằng có khi nào giấc mơ kia là thật. Không, chắc không phải đâu, làm sao em biết được nó bị bệnh, vậy là hiểu rồi, có lẽ ai đó thôi. Nó ngồi nói chuyện với mẹ rồi ăn tối. Một lúc sau, Bác sĩ vào khám lại cho nó xem bệnh tình thế nào, khi đôi tay bác sĩ cầm lấy tay nó chẩn đoán tình hình, nó lại nhớ.


– Cầm tay gì mà như bắt tay thế Hùng, hi hi.


Em nhìn nó nghi ngờ, miệng cười gian xảo. Nó giật mình, trợn tròn mắt, ú ớ:


– Ớ, ơ, nhưng mà …


Định bụng hỏi lại cầm làm sao thì nó kịp giữ mồm. Nhanh chóng nó lí do:


– Ờ đây phong cách riêng của Hùng mà, chắc chắn chả lẫn lộn với ai được, he he.


Nó nói mà toát cả mồ hôi đằng sau sống lưng, ăn ở thất đức thế nào toàn bị kê tủ vào mồm, ngượng không chịu được.


– Phong cách gì mà quái dị thế không biết, cho Chi hỏi nha: mục đích của Hùng khi xuống Trái Đất là làm gì vậy, ha ha.


– Gì gì, Hùng có phải người ngoài hành tinh hay quái vật đâu mà. Dám láo với bản vương à, ta phải tự tay tiêu diệt ả nô tì này mới hả giận.


– Còn lâu, nhà ngươi có giỏi đụng vô, ha ha.


– Á à, ái phi, ái phi đợi trẫm, he he he.


– Plee plee, ai là ái phi nhà ngươi, đố bắt được ta đấy.


Thế là hai đứa đang long nhong nơi Chủng viện thì lại dí nhau chạy loanh quanh, cứ như chó với mèo, em là mèo, em cào nó đau lắm, nhiều lúc quá tay mà mấy móng tay sát thủ ấy lướt qua da thịt nó làm nên mấy đường đau rát thấu trời. Những tháng ngày và kỉ niệm đó nó còn nhớ như in, chẳng thể phai mờ.


“Người con gái rất hay cười

Nhưng luôn chất chứa những nỗi buồn…chôn giấu

Là em đó em biết không

Niềm tin anh đã trao trọn cho em

Sao anh tìm được em…

Khi em đã hạnh phúc bên người em yêu…

Đã có quá nhiều điều để nhớ để yêu

Người con gái anh không thể nào quên là em


Nếu trên đời có phép màu,

Anh sẽ nguyện thời gian được quay trở về ngày được ở bên cạnh em…

Nếu trên đời có phép màu…

Nếu trên đời có phép màu…”

images NGỌN CỎ NON – CHƯƠNG NĂM: NGƯỜI CON GÁI ANH KHÔNG THỂ QUÊN


Gần 9h mẹ nó cũng về nhà, để lại nó nằm viện, Bác sĩ nói mai uống thuốc khám lại xong thì nó mới về nhà được. Nó nằm đó một mình, lâu lắm rồi nó mới ngắm trăng như hôm nay. Trăng giờ như là cái thuyền ấy, vàng nhẹ, xa xa, nhìn nó rất lâu, nó lại chìm vào những suy nghĩ. Cảm giác cô đơn và rất hụt hẫng, giống như mất đi một phần gì đó của cơ thể, sự trống trải, đìu hiu đến quạnh lòng. Bao nhiêu dự định tan theo khói mây, nụ cười đó, ánh mắt đó giờ nó còn có thể gặp lại nữa không.


“Anh chỉ biết một điều mãi mãi… rằng em sẽ không quay lại

Vì anh đã làm em đau nên chúng ta mới cách xa

Giờ chẳng biết em ở nơi nào và có nhớ anh hay không

Hay em vẫn hạnh phúc bên người em yêu


Đã có quá nhiều điều để nhớ để yêu

Người con gái anh không thể nào quên là em….”








Đăng ký: Viet Blogs

Nguồn tin

Related Posts:

  • NGỌN CỎ NON – CHƯƠNG NĂM: NGƯỜI CON GÁI ANH KHÔNG THỂ QUÊNNguồn tin: Walking Alone“Anh sẽ đón em…Trong giấc mơ của ngày xưaƯớc gì… Tình mình chưa tanAnh không thể quên một ngườiMà đã có quá nhiều điều để nhớN… Read More
  • Màu khác của Bình YênNguồn tin: Walking AloneZen từng thế, bạn gái của Mây từng thế. Ở vị trí của Zen, Zen sẽ hiểu được tâm tư của bạn gái Mây. Giống như Mây sẽ hiểu được … Read More
  • Ngọn cỏ non – chương cuối: MâyNguồn tin: Walking AloneCòn vài ngày nữa là đến noel rồi, không khí nô nức khắp cả bản làng, thôn xóm. Cũng cái dịp này mà nam nữ thi nhau tặng quà, t… Read More
  • Hạnh phúc nơi đâuNguồn tin: Walking AloneVũ yêu Ly theo những nguyên tắc của một người vô cùng bận rộn. Không được đòi hỏi gì ở người yêu, không được nhõng nhẽo yêu cầ… Read More
  • Cô đơn bởi vì bạn tốtNguồn tin: Walking AloneTôi có biết một người bạn gái, cô ấy thật sự rất tốt. Từ nhỏ thích đọc sách lại không khiến người nhà phải lo lắng. Sau này kh… Read More

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Nguồn Tin Mới