Tin tức Việt

Thứ Sáu, 30 tháng 8, 2013

Tháng Tám, nhớ em không?

Nguồn : Bình Minh Mua

tumblr_linetdmNqm1qzcq51o1_500_large



Sau khi hoàn tất kỳ thi đại học, Đoản dốc sạch toàn bộ tiền tiết kiệm, đặt một tấm vé, bay về phương Nam. Không để làm gì cả. Có lẽ là một dạng nổi loạn của tuổi trẻ. Để chống lại những năm tháng toàn tâm toàn ý nghe lời bố mẹ. Thi đại học là nguyện vọng cuối cùng cậu làm theo mong muốn của gia đình, Đoản quyết định. Vậy nên, biểu hiện chống đối đầu tiên của cậu là trốn nhà đi tới một nơi xa. Xa nhất trong tưởng tượng của Đoản chính là Sài Gòn.


Nhìn lại tấm vé một lần, Đoản đưa mắt tìm kiếm ghế ngồi. Chỗ của cậu gần cuối máy bay. Cậu lần lượt bỏ balo xuống, đặt gọn vào khoang hành lý. Sau đó thả mình xuống ghế ngồi, ngắm nhìn bầu trời đen kịt qua ô cửa.


- Cậu có biết điều tuyệt vời nhất của bay đêm là gì không?


Tiếng nói vang lên từ bên cạnh.


Đoản quay sang, nhìn thấy một phụ nữ đang nhìn cậu mỉm cười. Chị ta có gương mặt sắc sảo, nhưng trầm buồn. Tóc ngắn, lông mày rậm. Không trang điểm, ngoại trừ một lớp son mỏng. Trên người chị ta mặc chiếc váy màu be nhã nhặn, cardigan khoác ngoài màu rêu xanh.


- Em không biết. – Đoản nói.


- Cậu có thể ngắm sao đấy. Cậu sẽ có cảm giác chúng ở ngay chung quanh cậu, lấp lánh như những ánh đèn led gắn lên cây thông giáng sinh.


- Thật sao ạ? – Đoản hơi ngạc nhiên.


Chị cười lớn, nói, cậu chưa từng thử sao. Đoản bảo, chưa từng, đây là lần đầu tiên em đi máy bay.


Có lẽ bởi vậy mà lúc chuẩn bị cất cánh, trong lòng Đoản có chút sợ hãi. Cậu ngồi yên bất động, gần như nín thở. Màng tai mỗi lúc một căng tức khó chịu. Đoản nhắm nghiền mắt, tay bám chặt vào thành ghế. Bất chợt có bàn tay chạm khẽ lên tay cậu, nắm hờ. Người phụ nữ nói nhỏ, bình thường thôi, hít thở sâu, và nếu cậu há miệng to như khi đang ngáp thì sẽ đỡ đau tai hơn đấy. Đoản cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng vẫn làm theo. Quả nhiên là có tác dụng.


Từ Hà Nội vào tới Sài Gòn vừa đúng 1 tiếng 45 phút. Thời tiết rất tốt. Nhiệt độ ngoài trời là 26oC. Lất phất mưa. Chị trượt nắp điện thoại, xem giờ và chỉnh lại chế độ bình thường. Đoản nhanh nhẹn mở ngăn đựng hành lý, lấy xuống hai chiếc balo, một của mình, một của chị. Tất cả hành khách đã đứng dậy, choán hết dọc lối đi, chờ cánh cửa máy bay mở ra. Mọi người lần lượt mở nguồn điện thoại của mình, nhanh chóng gọi điện cho người thân thông báo đã hạ cánh. Tiếng cười nói nhộn nhạo, khác hẳn không khí im lìm khi nãy. Chị cũng nhấc máy gọi cho một ai đó.


- Có ai đón cậu không? – chị hỏi


- Không. Em đi một mình. Cũng chẳng quen ai.


- Vậy cậu định đi đâu?


- Em chưa biết.


Chị nhìn Đoản, thoáng một chút ngạc nhiên, rồi nói, thanh niên các cậu bây giờ khá thật. Là tôi của chục năm trước cũng chẳng dám đi như thế này. Đoản cười không đáp, đeo balo rồi bước sau chị, đi theo dòng người đang ra cửa máy bay.


Sài Gòn không nóng như cậu nghĩ. Trái lại, trời về đêm hơi se lạnh, kèm theo chút mưa lất phất. Cậu phát hiện một sự trùng hợp nho nhỏ, cả chị và cậu đều không mang hành lý ký gửi. Mỗi người chỉ có độc một chiếc balo đeo sau lưng, dấu hiệu cho một cuộc đi ngắn ngủi hoặc vội vã. Hai người cùng đi bộ ra khỏi sân bay. Từ đằng xa đã nhìn thấy, sau tấm kính, những người đang đợi người thân của mình xuống máy bay. Họ có thể đứng, ngồi, khoanh tay, đọc báo, nhưng trên vẻ mặt của ai cũng có chút nóng lòng. Đoản thoáng nghĩ về bố mẹ, tặc lưỡi một cái, rồi bỏ qua.


Cậu đi sau chị như một thứ quán tính. Tới khi ra đến ngoài bãi gửi xe, chị chạy lại nói chuyện với một anh chàng đang ngồi trên xe máy. Anh ta cười nói vui vẻ, bắt tay với chị. Sau đó xuống xe, trao chìa khóa cùng mũ bảo hiểm cho chị, vẫy tay tạm biệt rồi nhanh chóng đi mất. Suốt khoảng đó, cậu vẫn đứng chờ chị ở một góc, tần ngần không biết nên đi hay cứ chờ ở đây. Đoản chưa kịp quyết thì chị đã quay lại.


Thế này nhé, chị nói, tôi mượn được của người bạn chiếc xe máy. Nếu như cậu không có chỗ nào để đi, vậy thì có thể đi cùng tôi. Rồi không đợi Đoản kịp nói gì, chị đưa mũ bảo hiểm cho cậu, nói đi thôi, còn suy nghĩ gì nữa. Chị nhanh chóng trèo lên xe, đội mũ, tra khóa vào ổ rồi hất đầu ra ý cho cậu trèo lên xe. Đoản ngập ngừng giây lát rồi bước tới, bảo, để em chở cho. Nhưng chị không đồng ý. Chị bảo chỉ cần nhìn cái mặt non choẹt của cậu cũng đủ để bồ câu ngoắc vào và bay mất của chị vài lít. Vậy nên Đoản đành an phận ngồi phía sau.


Đường phố Sài Gòn qua 12 đêm giờ vẫn ồn ào, tấp nập. Chị phóng xe thẳng vào trung tâm quận 1. Trong lúc chạy xe, cả hai không nói chuyện nhiều. Một người tâp trung lái xe, một người mải mê nhìn những tấm bảng hiệu nê-ông sáng lòa trên phố. Cũng không rõ Đoản nhìn cái gì, chỉ biết khi những dải màu lấp lánh sượt qua mắt, cậu thấy hồ như tuổi trẻ của mình cũng đang sượt đi. Không cần phải lo nghĩ, mà cũng chẳng nghĩ được gì.


- Này, cậu có đói không?


Đoản đang lơ mơ, nghe tiếng chị liền giật mình đáp “dạ?”. Tôi hỏi cậu có đói không, chị nhắc lại. Cậu bảo, không đói lắm, vì ban nãy trên máy bay đã ăn rồi.


- Nhưng mà tôi thì đói sôi hết cả bụng lên rồi. Đi ăn thôi.


Chị chạy xe dọc đường Trần Hưng Đạo, rẽ qua Trần Đình Xu, tới cuối đường thì dừng lại. Ở đó có một quán hủ tiếu chay. Đông nghẹt. Cậu không ngờ cuộc sống về đêm ở Sài Gòn lại náo nhiệt đến vậy. Đem chuyện này ra nói với chị, khi trước mặt hai chị em là một tô bún riêu, một tô bún mắm, bì cuốn chay và hoành thánh nhân khoai môn chiên giòn, Đoản nhận về một cái nhíu mày nghi hoặc. Vừa xử tô bún mắm chị vừa nói, tôi rất nghi ngờ, rốt cuộc thì 18 năm qua cậu sống ở Hà Nội hay ở Mù Căng Chải vậy hả.


- Em đoán là Mù Căng Chải.


Đoản cười, so đũa, bắt đầu với tô bún của mình. Nghĩ đi nghĩ lại, 18 năm qua cậu đã sống (hay là tồn tại) thế nào nhỉ. Một ngày của cậu quanh quẩn với trường học, lớp học thêm, tự học ở nhà. Cậu đã sống quá an toàn và lặng lẽ, đúng như ý nguyện của bố mẹ. Không chơi bời, không tụ tập đàn đúm, chưa từng về nhà muộn quá 9 giờ tối. Nhưng những điều ấy cũng không tệ bằng việc cậu không có chút ý niệm nào trong đầu về thứ cậu sẽ làm với đời mình. Từng đọc ở đâu đó câu nói, điều đáng sợ nhất của tuổi trẻ là sống mà không có khát vọng. Cậu hơi rùng mình khi nghĩ về việc tất cả mọi người đều biết họ muốn làm gì, còn cậu thì không. Cảm giác đó khiến cậu thấy mình vô dụng và thừa thãi.


Nhưng cậu làm thinh, không nói với bạn đồng hành. Xử xong một bữa đồ chay ngon lành, họ tiếp tục leo lên xe và rong ruổi khắp phố. Có lúc, cả hai gửi xe rồi đi dọc dãy phố Phạm Ngũ Lão, Bùi Viện, Đề Thám,.. Chị chỉ cho cậu, bảo, “phố Tây” đấy. Lúc nào cũng sáng đèn, cũng nhộn nhịp. Ở đây hầu hết là Tây balo, họ tụ tập chuyện trò, uống bia, ăn pizza. Điều đặc biệt là những người ở đây, có cảm giác như họ thân quen với nhau hết vậy. Không hề có khoảng cách giữa người với người khi la cà ở chốn này. Ở đây cậu tự do, chị nói, vô cùng dễ chịu.


Một rưỡi sáng, hai chị em chạy qua chợ hoa Hồ Thị Kỷ. Đây là lúc những xe hoa đầy ắp vừa từ Đà Lạt chở về. Rất nhiều hoa hồng, hoa cúc, cát tường, salem, tú cầu, cẩm chướng. Những bó hoa lớn bọc bằng giấy báo và bìa cạc tông, xếp thành từng chồng trong các cửa tiệm. Chị để cậu lại trông xe, bước vào một cửa tiệm nhỏ, nói cười vui vẻ với cô bán hàng. Lát sau trở ra, chị ôm theo một bó salem tím ngắt bọc trong giấy báo. Chị đưa bó hoa cho Đoản cầm. Cậu chỉ dám ôm hờ trên tay. Đứng trước những thứ mềm mại như kiểu một bó hoa, cậu cứ sợ mình sẽ làm nát mất. Đoản từng nghĩ đơn giản những cô gái đều thích hoa hồng, còn salem chỉ như một món đồ trang trí thêm vào. Cậu không hiểu vì sao chị lại yêu thích nó.


Là vì nhớ đấy, chị giải thích. Ý nghĩa của Salem, chỉ là nỗi nhớ mà thôi. Nếu như cậu cảm thấy nhung nhớ một ai, hãy gửi cho họ một bó salem màu tím.


Chị chỉ nói thế, rồi than mệt và đòi đi kiếm chỗ ngủ. Họ tìm được một cái nhà nghỉ bình dân bên quận 5. Lúc chị bước vào hỏi phòng trống, cậu lễ tân còn đang ngái ngủ, đưa tay lật giở cuốn sổ dày cộp. Giá một đêm là ba trăm ngàn, tương đối ổn. Sau khi để lại chứng minh thư ở quầy, hai người nhận chìa khóa lên phòng 301.


Căn phòng nhỏ chỉ đủ kê một chiếc giường đôi và một tủ gỗ. Không điều hòa, chỉ có quạt trần quay chậm rãi trên đầu. Chị nói, lâu lắm rồi mới được bước chân vào một căn phòng không có điều hòa. Hàng ngày tôi đều phải ngồi trong văn phòng mở máy lạnh suốt 7-8 tiếng đồng hồ. Cậu có nghĩ chúng ta đang sống trong một thế giới quá sức lạnh lẽo hay không? Mà tôi thì chẳng nghĩ là bởi những chiếc điều hòa đâu.


Có lẽ vậy, Đoản nghĩ mình hiểu. Cậu lẳng lặng ngồi bên mép giường, chị thì nằm lăn hẳn ra, mắt nhắm hờ. Chắc chị mệt lắm rồi. Trong một khoảng câm lặng nhất định, Đoản quên mất không gian chung quanh. Chính cậu cũng không hiểu vì sao ở một chốn xa lạ mà cậu không hề sợ hãi hay gượng gập. Cậu chỉ muốn ngồi mãi như thế, trong không gian có tiếng quạt quay, tiếng thở nhè nhẹ của chị, bên ngoài có âm thanh của đêm văng vẳng.


- Em hỏi chị một câu được không?


- Hỏi đi.


- Vì sao chị tới Sài Gòn?


- Dài lắm.


- Em nghĩ mình thừa mứa thời gian.


Đoản xoay người sang phải, ngắm nhìn gương mặt chị. Còn chị cứ nhắm mắt như vậy và nói bằng một giọng đều đều bình thản. Chị kể chị sinh ra ở Sài Gòn, tới năm mười tám tuổi thì gặp và yêu một chàng trai. Họ yêu nhau sáu năm, rồi làm đám cưới và chuyển ra Đà Nẵng sinh sống. Vì công việc, cả hai quyết định chưa vội có con.


- Có lúc tôi nghĩ mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian. Cả đời chỉ cần yêu và lấy một chàng trai. Anh ta rất tốt với tôi. Chúng tôi đều có mục đích phấn đấu cho sự nghiệp của mình. Vào cuối tuần, cùng nhau đi ăn ở ngoài. Trước khi đi ngủ, bao giờ anh ta cũng hôn lên trán tôi. Cuộc sống như thế, với tôi là viên mãn.


- Vậy vấn đề là gì?


- Một ngày, tôi để quên tập tài liệu ở nhà. Hôm đó có buổi học quan trọng. Tôi gọi vào máy của chồng nhưng không thấy trả lời. Sợ nhỡ việc, tôi đành bắt taxi chạy thẳng về nhà.


Đoản hơi nín thở. Cậu nhìn chị sâu hơn, đột nhiên muốn ôm lấy chị.


- Cậu có thể đoán được, đúng không? Tôi nhìn thấy chồng mình đang ngủ cùng với người phụ nữ khác trong phòng của chúng tôi. Đó thậm chí còn là cô bạn gái thân nhất mà tôi từng có.


- Lúc ấy chị làm gì?


- Tôi không biết phải làm gì. Trước đó tôi cứ nghĩ, nếu rơi vào tình huống như vậy, tôi hẳn sẽ lao vào gào khóc cấu xé họ, sẽ làm um sùm chuyện này lên, sẽ khiến chồng tôi phải mất việc, nhục nhã với đồng nghiệp….Tôi từng nghĩ ra nhiều chuyện kinh khủng lắm. *cười*


Nhưng rốt cuộc, chị chỉ đơn thuần là bỏ đi. Chị bước vào phòng, mở tủ đồ, lấy hai bộ quần áo bất kỳ nhét vào balo, gọi taxi, liên hệ với hãng hàng không, đặt chuyến đi gần nhất ra Hà Nội. Một tuần sau đó, chị tắt máy điện thoại, dành thời gian đi loanh quanh khắp những con phố cổ, ăn hàng quán vỉa hè và tối thì rúc vào bar nghe nhạc, uống cocktail.


- Lúc đó tôi chỉ có suy nghĩ là phải đi thật xa. Ra Hà Nội có vẻ dễ nhất.


- Thế rồi?


- Thế rồi tôi ra hiệu sách Tràng Tiền, mua được một cuốn tản văn của Quốc Bảo. Gã nhạc sỹ đó viết một bài đại khái nói rằng thất tình thì tốt nhất nên ở Sài Gòn. Thành phố này mau tới mau quên, là liều thuốc đặc trị hiệu quả nhất. Vậy nên tôi đặt vé về Sài Gòn.


- Thế rồi chị gặp em.


- Đúng vậy, thật may cậu là cái cớ vừa vặn để tôi không phải về nhà. Đi lang thang ở ngay chính thành phố của mình cũng thật thú vị. Đây là lần đầu tiên tôi vào nhà nghỉ ở Sài Gòn đấy, mà lại là với một cậu nhóc chứ. Haha.


Đoản không nói gì. Chẳng hiểu sao, cậu không có cảm giác cần nói gì để an ủi chị. Người phụ nữ này đã quá đau lòng rồi. Cậu nằm xích lại gần chị, hít một hơi dài hương tóc chị.


- Chị sinh vào tháng mấy?


- Tháng tám. Mười tám tháng tám.


- Em tặng chị một câu chuyện nhé. Chị đã bao giờ nghe về cơn sốt hoa tulip ở Hà Lan vào cuối thế kỷ 17 chưa? Lúc đó hoa tulip vô cùng đáng giá, một bông hoa có thể lên tới cả trăm cây vàng ấy. Hoa tulip trở thành một thứ hàng hiệu để khẳng định đẳng cấp của mình. Giữa lúc đó thì xuất hiện một giống hoa tulip màu trắng cải đỏ. Nó có tên là Semper Augustus, nghĩa là Tháng Tám vĩnh hằng. Người ta đổ xô đi mua chúng, bất chấp giá cả. Những bông hoa được trưng trong bình thủy tinh tuyệt đẹp, đặt ở vị trí sang trọng và dễ thấy nhất trong nhà. Khi đọc về điều đó, em chỉ nghĩ, liệu những bông hoa đó có hạnh phúc không. Có bao nhiêu người trả giá cao để mua hoa vì thực sự yêu thích bông hoa đó.


- Chứ nếu cậu là bông hoa, cậu còn muốn gì hơn?


- Em ấy à. Nếu em là Semper Augustus, em chỉ muốn có ai đó yêu em, tới gần em, hôn em, rồi bỏ đi. Đôi khi như thế là đủ rồi, không cần phải bứt người ta ra khỏi mảnh vườn vốn có làm gì. Nhưng em sẽ nhung nhớ người đó mãi mãi. Suốt đời.


Chị xoay người sang, nhìn vào mắt cậu. Cả hai cứ nằm như thế hồi lâu, sử dụng phương thức giao tiếp bằng ánh nhìn. Cho tới khi, chính họ cũng không hiểu vì sao, bằng cách nào, mà môi Đoản đã chạm vào môi chị. Từ tốn, bình thản. Lần đầu tiên Đoản hôn một cô gái, không, một người phụ nữ, một người đàn bà trưởng thành. Đôi môi mềm mại và ấm áp. Bàn tay chị áp lên gương mặt Đoản. Cậu vuốt nhẹ những sợi tóc mai của chị. Làn môi chị lần tìm tới vầng trán, sống mũi, chân mày, đôi mắt, gò má, rồi lại quấn lấy môi cậu. Đoản ôm lấy tấm lưng chị, vuốt dọc cột sống, rồi kéo gần về phía mình. Đoản không nghĩ gì, chị không nghĩ gì. Giây phút đó, họ chỉ có cảm giác như hai cánh chim bay lạc từ một vùng trời nào đó, đã trải qua rất nhiều giá rét và giờ đây đang tìm cách để sưởi ấm cho nhau. Trên môi Đoản có vị mằn mặn của muối. Cậu không dùng tay lau nước mắt cho chị, mà cứ vậy hôn từng giọt từng giọt lăn dài. Người chị run nhẹ trong lòng cậu. Bên tai chị có tiếng Đoản thì thầm:


- Chị đừng buồn, có em ở đây


Câu nói đó, có lẽ là một dạng bản năng đàn ông, khi nhìn thấy phụ nữ khóc. Ở lứa tuổi ngoài ba mươi, chị không còn thổn thức và cảm động như thời thiếu nữ mười tám, đôi mươi nữa. Nhưng vẫn thấy ấm áp như thế. Phải tới lúc này, chị mới nhận ra, giá trị của lời nói chỉ tồn tại vào giây phút mà nó được thốt ra mà thôi. Nó không phải lời thề hứa, càng không phải bản hợp đồng có hiệu lực lâu dài. Chị không trách móc hay kỳ vọng bất cứ điều gì ở Đoản. Đôi môi Đoản trầm, bờ vai rộng và vòng tay Đoản ấm. Chị cần gì hơn là một đêm giữa thành phố lạnh lẽo và đơn côi, có ai đó ở bên chị, nói với chị “đừng buồn, có em ở đây”.


Với chị, chỉ như vậy thôi, đã rất đủ đầy rồi. Đêm đó, bầu trời đầy sao. Và sáng hôm sau, không có giọt mưa nào rớt trên lòng phố.


Nắng sớm tràn qua ô cửa, chiếu xiên trên gương mặt Đoản. Cậu nheo mắt thức dậy, hơi bần thần vì tiếng chim ríu rít ngoài kia. Đoản quờ tay chung quanh để tìm chị, nhưng chỉ thấy một cuốn tản văn đặt ngay ngắn bên cạnh. Cậu ngồi hẳn dậy, mở ra trang đầu tiên. Trong đó viết:



Cảm ơn câu chuyện về Semper Augustus. Tôi không ảo tưởng tới mức nghĩ mình như loài hoa ấy. Nhưng vì một lần có ai đó ngang qua và ghi dấu bằng nụ hôn, tôi nghĩ cuộc sống này vẫn còn chút giá trị. Everything happens for a reason. Cảm ơn vì đã chạm vào nhau. Tôi sẽ nhớ cậu đấy, còn cậu cũng đừng quên hẳn tôi.


S.



Đoản ở lại Sài Gòn thêm hai ngày nữa, rồi trở về Hà Nội, mang theo cuốn sách nhỏ lưu giữ những dòng thư của chị. Cậu theo học ngành tài chính – ngân hàng tới năm hai thì bỏ dở. Đó là khi cậu nhận ra mình đam mê với thiết kế đồ họa. Một chút may mắn, Đoản nhận được học bổng từ một ngôi trường trong Nam. Trở lại Sài Gòn, cậu không còn lạ lẫm như trước, chỉ thấy bận rộn cả ngày. Những tiết học trên lớp, đọc sách trong thư viện, làm freelance cho một công ty thiết kế. Sau khi tốt nghiệp, cậu về làm luôn cho công ty đã cộng tác. Mức lương tương đối dễ sống ở Sài Gòn.


Nhưng Đoản không có bạn gái. Hoặc vì cậu quá bận. Hoặc vì tim cậu quá chật.


Một bữa cuối tuần, Đoản lang thang ở khu phố Tây, bắt gặp một quán bar nhỏ mới mở, tên SA. Quán trang trí đơn giản, gọn gàng. Nhạc Jazz mở êm như ru. Đoản nhìn quanh tìm một chỗ ngồi yên tĩnh và kín đáo. Ánh mắt cậu đưa khắp một lượt, rồi dừng lại ở quầy bar. Nơi đó có một phụ nữ đang ngồi, nhâm nhi một ly Deep Blue, bờ vai đung đưa theo điệu nhạc. Đoản tiến lại gần, rồi đứng yên một lát. Cậu hít một hơi dài, thở ra nhè nhẹ. Cậu nghe thấy giọng mình vang lên:


- Tháng Tám, nhớ em không?


Nhược Lạc




Đăng ký: Viet Blogs

Nguồn tin

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Nguồn Tin Mới